Sở Duyệt dạo qua một vòng ở toilet, trong lòng hùng hùng hổ hổ, mẹ nó toilet cư nhiên lại có một mặt kẹt xe này, phía dưới tất cả đều là tang thi, này dám ra sao?
Hành lang rạp chiếu phim có chút tối tăm, chỉ có mấy bóng đèn sáng lên, Sở Duyệt lặng lẽ đi theo hành lang tiến về phía trước.
Hai bên hành lang đều là phòng chiếu phim, ở cửa phòng chiếu phim đều có người canh, Thẩm lão đã an bài phòng số 4 cho cô.
Sở Duyệt đứng trước cửa phòng dán số 9, làm sao bây giờ, làm thế nào đi qua a?
Trong phòng số 9 bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói duyên dáng, Sở Duyệt nghe thấy thanh âm này, cùng với tiếng nói có chút cao giọng, hình như là Cẩm Tú a!
Sở Duyệt khẽ đẩy ra một khe cửa, bên trong liền truyền tới thanh âm hai người có chút dồn dập.
Tiếng phụ nữ kiều mềm cự tuyệt:
- Không cần…… Sẽ vò nát quần áo…… hắn sẽ đánh chết tôi!
Tiếng đàn ông ngừng lại, giống như dùng sức đấm một quyền lên ghế đang ngồi, phát ra một tiếng “Phanh”.
- Lão biến thái!
Người đàn ông trầm giọng mắng một tiếng.
Cư nhiên là giọng của tên Thi tiên sinh kia.
Ánh mắt Sở Duyệt hơi lóe, người nơi này quan hệ có chút phức tạp nha!
Thi tiên sinh nói tiếp:
- Em đừng sợ! Thế đạo đã thay đổi, bên ngoài tất cả đều là tang thi ăn người, chỗ dựa như hắn ta cũng không đáng tin cậy, em chờ, sớm hay muộn gì anh cũng xử lý hắn!
- Anh đừng xúc động! Em biết anh không muốn thấy em chịu khổ, nhưng anh cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, thủ hạ của hắn có tứ đại kim cương, tuy chỉ còn hai người, tuy vậy nhưng rất khó đối phó, đặc biệt là người họ An kia.
Cẩm Tú khẩn trương khuyên Thi tiên sinh.
- Tứ đại kim cương? Hừ! Em chờ xem, rất nhanh sẽ không còn cái gì gọi là tứ đại kim cương nữa.
Thi tiên sinh lạnh lùng nói.
Sở Duyệt không muốn nghe tiếp, chậm rãi khép cửa lại, nghe hết, cũng không có tin tức hữu dụng, vẫn nên chạy trốn quan trọng hơn.
Cô chậm rãi trở lại toilet, không đi ra bên ngoài được, xem ra còn phải bò ống thông gió, không biết ống thông gió tầng lầu này có đường ra không, cho dù không có, có thể bò ra tới cửa sổ đối diện cũng tốt.
Lúc đi ngang qua WC nam, Sở Duyệt thấy một hình bóng quen thuộc từ WC nam đi ra, nháy mắt trừng lớn hai mắt.
Vì sao lại là hắn?
Người đàn ông cao lớn cường tráng, mày kiếm mắt sáng, gương mặt ngay ngắn, có một loại dương cương soái khí.
Nhưng ánh mắt hắn lạnh nhạt, một vết sẹo từ khóe miệng kéo dài đến cằm, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn có chút hung tướng.
Nhưng ở cùng hắn lâu sẽ biết, con người hắn kỳ thực rất tốt, sẽ bất động thanh sắc mà trợ giúp những người nhỏ yếu, sẽ liều mạng vì bằng hữu của mình!
Người đàn ông kia cũng thấy Sở Duyệt, hơi hơi cau mày đi tới hỏi:
- Cô là ai? Vì sao cô lại ở chỗ này?
Sở Duyệt thở dài một hơi, đè sóng gió mãnh liệt trong lòng xuống, cười nói:
- Anh là Lưu An Kiệt sư huynh sao? Em đã thấy qua ảnh chụp của anh trên bảng vàng danh dự ở trường học.
Trong mắt An Kiệt hiện lên một tia kinh ngạc không thể tin tưởng, nhìn về phía Sở Duyệt, sắc mặt không tự giác hòa hoãn hơn rất nhiều:
- Cô là?
Khuôn mặt nhỏ của Sở Duyệt bày ra nụ cười ngọt ngào, trong mắt đều là vui sướng khi gặp được An Kiệt:
- Em cũng là đệ tử của võ đường Đức Thắng, sư phụ em là Ngô Giang sư phụ, sư phụ nói anh là đệ tử tốt nhất của võ đường Đức Thắng chúng ta từ trước tới nay.
- Thật sao? Sư phụ thật sự nói như vậy? Không phải ông ấy cảm thấy tôi làm mất mặt ông ấy sao?
Thanh âm An Kiệt khẽ run, trong mắt còn ẩn ẩn nước mắt.
Nháy mắt An Kiệt liền tin Sở Duyệt nói.
Vì sao lại không tin?
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, hắn chưa từng trở về quê nhà, cũng chặt đứt liên hệ với tất cả mọi người, hơn nữa trước nay chưa từng nhắc tới quá khứ của mình với bất kỳ ai.
Người khác đều cho rằng tên hắn là An Kiệt, chỉ có một người sư muội này, vừa gặp đã gọi tên hắn —— Lưu An Kiệt.
- Đương nhiên! Sư phụ còn nói,anh vẫn luôn là kiêu ngạo của ông!
Sở Duyệt không tự giác mà hạ thấp thanh âm.
Năm đó vì sao An Kiệt rời nhà, Sở Duyệt không biết, hắn vẫn luôn giữ chuyện kia kín như bưng, một chữ cũng không chịu nói.
Cô chỉ biết sau mạt thế An Kiệt cùng tổ đội bọn họ trở về quê nhà, chính là muốn đi tìm lại võ đường Đức Thắng của hắn, tìm Ngô sư phụ, hắn nói, cho dù chết cũng muốn chết trên mảnh đất đó.