Rốt cuộc đã ăn xong bữa cơm trong dày vò, Sở Duyệt cảm thấy cô khẳng định sẽ không thể tiêu hóa nổi, có câu nói rất đúng, cơm trưa miễn phí quả nhiên không thể ăn.
An Kiệt còn chưa ăn cơm xong đã bị Thẩm lão đại gọi đi rồi, sau khi trở về liền không coi trọng chuyện rời đi của Sở Duyệt, Sở Duyệt cảm thấy không khéo.
Quả nhiên chờ lúc Sở Duyệt nói chuyện phải rời đi với An Kiệt, An Kiệt lại khuyên cô tạm thời ở lại:
- Tiểu Duyệt, trước đó là anh nghĩ không chu đáo, hiện tại bên ngoài quá nguy hiểm, một mình em đi ra ngoài anh không yên tâm! Chờ tình huống ổn định lại rồi đi. Em yên tâm, đến lúc đó anh nhất định sẽ đưa em đến nơi an toàn.
Sở Duyệt che mắt ngồi lại chỗ, xong rồi a, tên ngốc này bị tẩy não rồi!
Cô biết này không hẳn là ăn cơm, ăn cái gì mà cơm? Mấy đời không ăn cơm có phải hay không? Cơm miễn phí có thể ăn sao?
Lúc này thành mệt quá độ!
Sở Duyệt nhìn nhìn chung quanh, người đều đã đi rồi, chỉ có Cẩm Tú còn đứng ở cửa chờ cô.
Sở Duyệt ghé sát vào tai An Kiệt, nhỏ giọng đề nghị:
- Nếu không, chúng ta cùng nhau trở về đi! Hiện tại chúng ta đi luôn, con đường em đều ghi nhớ, khẳng định có thể dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà!
An Kiệt cười có chút cô đơn, nói với Sở Duyệt:
- Anh…… Không nghĩ đến trở về, hiện tại bên ngoài đều đã rối loạn,người trong tay lão đại đã thiệt hại không ít, hiện tại hắn cần anh.
Không phải An Kiệt không nghĩ trở về, nhưng hắn có thể tưởng tượng lúc trở về sẽ có cái gì đang chờ hắn.
Sở Duyệt mím môi nhìn An Kiệt không nói, trong mắt có thương cảm nhè nhẹ.
Kỳ thật đời này cô không tính đi tìm lại đồng đội ngày xưa, cho dù có một ngày gặp lại cũng muốn tránh ra rất xa.
Đời trước tiểu đội của bọn họ bị kiều thi thi bán đứng, tất cả đều chết thảm ở căn phòng thí nghiệm lạnh băng kia.
Kiều thi thi bán đứng đồng đội tất nhiên đáng giận, nhưng Sở Duyệt càng hận chính mình! Nếu không phải vì cô, tên biến thái giang nghệ cũng sẽ không theo dõi tiểu đội bọn họ, bọn họ đã có thể về nhà.
Nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau mạt thế, cô đã gặp được An Kiệt, cái này làm cho cô thay đổi chủ ý. Thừa dịp thời gian hoàng kim hiện tại, cô muốn mang An Kiệt nhanh chóng trở về, chờ trở về cô lại rời đi, không phải càng tốt sao?
Nhưng vui sướng khi gặp được An Kiệt đã bị Sở Duyệt bỏ qua một chút, hiện tại An Kiệt không phải Lưu An Kiệt mà cô gặp được trong căn cứ ở đời trước.
Lưu An Kiệt lẻ loi một mình, chỉ nghĩ về quê, hiện tại An Kiệt có bạn, có vướng bận, cũng không nghĩ đến về nhà.
Tuy bạn của hắn thoạt nhìn không giống người tốt, hơn nữa không biết về sau hắn lại trải qua những chuyện gì mới biến thành lẻ loi một mình, nhưng đây đều là nhân sinh của chính An Kiệt, được hay không chỉ có mình hắn mới có tư cách đi bình phán. Huống chi Sở Duyệt cô, tính là người tốt gì!
Là cô lăn lộn từ đời trước lẫn với đời này, cô không nên vì những chuyện đời trước mà lại yêu cầu An Kiệt đời này đi cùng cô.
Sở Duyệt hơi hơi mỉm cười, gật đầu đáp ứng với An Kiệt, nếu An Kiệt không đi, vậy một mình cô trở về đi.
Lúc này không có cô liên lụy, con đường An Kiệt phải đi, hẳn là không có vấn đề.
Bất quá lấy hiểu biết về hắn của Sở Duyệt, hắn hiện tại chắc chắn sẽ không để cô đi một mình, cho nên Sở Duyệt chỉ có thể đồng ý với hắn trước, sau đó sẽ tìm cơ hội lặng lẽ rời đi là được.
An Kiệt còn có việc phải làm, chỉ có thể giao Sở Duyệt cho Cẩm Tú, dưới sự bảo đảm nhiều lần nhất định sẽ chiếu cố tố cho Sở Duyệt, của Cẩm Tú, hắn mới xoay người rời đi.
Cẩm Tú nhìn bóng dáng An Kiệt đi xa, quay đầu hơi hơi mỉm cười, mang theo Sở Duyệt đi phòng nghỉ ngơi ktv lầu 4.
Lúc đi qua một căn phòng, một cô gái đầu tóc tán loạn, quần áo không chỉnh tề từ bên trong chạy ra.
Cô gái đụng phải Cẩm Tú, nắm chặt cô ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
- Cứu cứu tôi! Chị, cầu xin cứu em!
Cẩm Tú cũng không thèm động lông mày, giương mắt nhìn con khỉ tóc xanh cùng một người đàn ông để trần nửa thân, từ phòng đi ra, lạnh lùng nói:
- Về sau nhớ đóng cửa lại, đừng thả ra chọc phiền toái!
Trên mặt người đàn ông để trần nửa thân trên có vài vết cào, thấy Cẩm Tú lạnh mặt, tiến lên bắt lấy tóc của cô gái kia, sau đó hùng hùng hổ hổ kéo cô gái đó vào phòng.
Cô gái bị đánh, mặt đã sưng lên, cô ấy giơ tay lung tung bắt lấy bàn tay đang kéo phía sau mình, hai mắt nhìn Cẩm Tú cùng Sở Duyệt, trong miệng run run cầu cứu:
- Cứu cứu tôi! Cầu xin mọi người…… Cứu cứu tôi!
Sở Duyệt hơi hơi nắm chặt tay, ba năm mạt thế, trái tim của cô đã sớm lạnh ngắt như sắt thép. Đã từng, cô đã từng bởi vì lòng đồng tình với người xa lạ mà ăn không ít mệt, đến chính cô còn không đếm được, sau này cho dù cô nhìn thấy có người giết người ở trước mặt cô, cô cũng không dao động.
Cũng không biết vì cái gì, nhìn cô gái trước mắt, thế nhưng cô lại có chút không đành lòng, có lẽ là bởi ánh sáng trong mắt cô gái, không phải ánh mắt tuyệt vọng, chết lặng trong mạt thế.
Nhưng…… Sở Duyệt rũ mắt, hiện tại cô chỉ là tép riu, không giúp được bất cứ ai, làm không sẽ chọc phiền toái cho An Kiệt.
Nhìn cô gái nhỏ đơn thuần, trong lòng Sở Duyệt thở dài một hơi, thế đạo này, trừ bỏ chính bản thân mình, ngàn vạn không nên ôm ảo tưởng đối với bất cứ kẻ nào, huống chi là người cùng phe với đám người khi dễ mình.
Cuối cùng cô gái ấy vẫn bị tên đàn ông kéo vào, chỉ chỗ không ai nhìn thấy, trong cánh cửa đã đóng lại kia, trên cổ người đàn ông đột nhiên xuất hiện một vết thương, máu tươi nháy mắt chảy ra, phun lên trên mặt cô gái.
Cô gái bị dọa đến thét chói tai, lúc này người đàn ông mới phản ứng lại, không rảnh lo đến cô gái, dùng tay che miệng vết thương lại rồi tông cửa xông ra, chạy nhanh đi tìm người băng bó miệng vết thương.
Sở Duyệt hơi thở ra một hơi, trong mắt đều là vui sướng, cô vừa mới phát hiện ra mình lại giải khóa kỹ năng mới hạng nhất, cô có thể khống chế đồ vật trong không gian, tránh ánh mắt mà vấn trúng nơi cần tới!
Vừa rồi cô nhìn vào cổ người đàn ông kia, trong đầu nghĩ nếu có thể cắt một đao thì tốt rồi, không nghĩ tới lưỡi dao trong không gian thật sự xuyên qua kẹt cửa đâm người đàn ông kia bị thương!
Cái kỹ năng này thật đúng là quá tốt, quả thực giết người vô hình a!
Không gian bảo bối, tỷ tỷ yêu ngươi, ngươi ngàn vạn đừng rời khỏi tỷ tỷ a, chúng ta cần phải luôn luôn ở bên nhau a!
Con khỉ tóc xanh thấy người đàn ông kia bị thương bỏ chạy, cười đến thở không ra hơi:
- Ai nha! Lục ca này thật là đánh ưng bị ưng mổ mắt, cười chết tôi a, ha ha ha……
Thấy Cẩm Tú cùng Sở Duyệt sắp phải đi, hắn vội tùy tiện sửa sang lại quần áo một chút, thò tới a dua nói:
- Chị Cẩm Tú, chị Cẩm Tú, mang em gái Tiểu Duyệt đi chỗ nào a?
Cẩm Tú nhìn ánh mắt con khỉ tóc xanh ngó Sở Duyệt, hơi hơi mỉm cười, mềm mại nói:
- Thẩm gia bảo tôi sắp xếp cho em gái Tiểu Duyệt ở phòng a06, chúng tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu chơi đi thôi.
Con khỉ tóc xanh sao còn muốn đi, ân cần đi phía trước dẫn đường:
- Người phụ nữ kia thì có gì tốt mà xem? Đi đi đi, Em dân mọi người đi, Tiểu Duyệt lần đầu tiên tới đây, muốn anh trai mang em đi thăm quan hay không?
Cẩm Tú cũng nhìn Sở Duyệt cười nghiền ngẫm:
- Xem ra Sở tiểu thư đã gặp qua trường hợp lớn hơn, gặp chuyện vừa rồi mà không có một chút phản ứng, thật sự là không nhìn ra nha.
Sở Duyệt không để ý con khỉ tóc xanh, cũng không để ý Cẩm Tú, con khỉ tóc xanh mặt dày coi như không có việc gì, tiếp tục đi ở phía trước, sắc mặt Cẩm Tú lại càng ngày càng khó coi.
Phòng a06 là phòng không lớn không nhỏ, có một cái ghế dài cùng một cái bàn, phía sau cửa còn có phòng vệ sinh nho nhỏ, là một nơi không tồi.
Cẩm Tú đưa người tới xong liền không quản nữa, cũng mặc kệ con khỉ tóc xanh còn ở đó lải nhải dây dưa Sở Duyệt, mang theo một tia cười khẽ xoay người rời đi.
Con khỉ tóc xanh thấy Cẩm Tú đi rồi, liền nở nụ cười đáng khinh, duỗi tay tới muốn ôm Sở Duyệt, trong miệng trêu đùa:
- Tiểu Duyệt, anh trai biết em thích anh, em yên tâm, thành thật đi theo anh, khẳng định sẽ không bạc đãi em.
Sở Duyệt nhìn chằm chằm bàn tay đang duỗi lại đây của con khỉ tóc xanh, rút từ trong không gian ra một cây đinh ghim, sau đó liền đâm sâu vào móng tay của hắn.