Xác thật, hiện tại tang thi mới vừa dị hoá, còn mới mẻ, ngoại trừ làn da thoạt nhìn là màu trắng xanh, ngay cả máu vẫn là nâu đỏ, thoạt nhìn thật thật giống hiện trường điều tra tội phạm.
Sở Duyệt giương mắt nhìn nhìn nữ sinh tên Tô Ninh Ngữ kia, sau lưng cô ra có một thây ma đang loạng choạng đứng dậy.
Sở dĩ cô còn nhớ rõ tên Tô Ninh Ngữ, là bởi vì lúc trước trên đường đào vong, nữ sinh “Đơn thuần thiện lương” này, vĩnh viễn chẳng phân biệt trường hợp, luôn muốn thể hiện cảm giác tồn tại ưu việt của mình, vì vậy mà mang đến tai họa ngập đầu cho mọi người không chỉ một lần! Mỗi một lần cô ta chọc trúng họa lúc sau liền túng, chạy còn nhanh hơn người khác, cuối cùng người hy sinh đều là những người giáo quan một lòng muốn mang bọn họ thoát ra.
Sở Duyệt chỉ hơi hơi mỉm cười, rồi chỉ chỉ phía sau cô ta.
Lúc này, nên để cô ta ở lại trường học cùng nhóm “Tiểu đáng thương” thân yêu kia của cô ta đi.
Tô Ninh Ngữ thấy Sở Duyệt chỉ mình thì bị dọa, sợ tới mức vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy bạn tốt Trần Mộng bò từ trên mặt đất dậy, mặt xanh xao, đôi mắt xám xịt, trên cổ có một vết thương lớn đầy máu, đầu cứng ngắc nghiêng sang một bên, còn có tiếng "hừ" kỳ lạ, trong miệng phát ra âm thanh “Hô hô” kỳ quái.
Tô Ninh Ngữ sợ tới mức hét lớn, tiếng hét của cô ta giống như máy định vị, càng hấp dẫn Trần Mộng ở đối diện.
Trần Mộng đong đưa thân thể cứng đờ, xông tới, làm Tô Ninh Ngữ sợ tới mức chân mềm nhũ, ngã trên mặt đất, há miệng to đến mức khó tin, muốn cắn vào cổ cô ta.
Một cây gậy bóng chày mang theo tiếng gió, hung hăng đánh bay Trần Mộng, Tô Ninh Ngữ thét chói tai, đôi tay chống phía sau, liên tục lui lại, muốn chạy, nhưng không đứng dậy nổi.
Trần Mộng bị đanh bay, trán lõm xuống một khối, lại giống như không biết đau đớn, lung lay đứng dậy, Tô Ninh Ngữ trừng lớn đôi mắt nhìn, liên thanh hô:
- Cô lại đứng lên! Giết cô ta! Mau giết cô ta!
Chủ nhân của chiếc gậy bóng chày cũng là một huấn luyện viên, giờ phút này đang đánh tang thi ở bên cạnh, nghe được thanh âm của Tô Ninh Ngữ thì xoay người lại cho Trần Mộng một gậy.
Giữa trăm vội mà hắn còn bớt thời giờ liếc mắt trừng Sở Duyệt một cái, giống như bất mãn việc cô đứng ở một bên xem náo nhiệt.
- Công kích cái ót, nhằm vào vị trí não, chỗ khác đánh không chết!
Tuy Sở Duyệt bị vị huấn luyện viên này trừng, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng cũng không so đo với hắn, còn hảo tâm dạy hắn đánh tang thi như thế nào.
Vị huấn luyện viên này, cô không có ấn tượng, có lẽ là làm mồi cho tang thi từ sớm.
Mắt thấy trên sân thể dục càng ngày càng nhiều tang thi, mọi người chỉ biết chạy lung tung né tránh, không dám phản kháng.
Các giáo quan cùng mấy người gan lớn ra sức chống cự, lại phát hiện quái vật này đó không sợ đau, giết không chết, có chỉ còn lại một thân thể tàn khuyết, còn giương miệng đi cắn người bên cạnh!
Trận đánh này làm người ta thực tuyệt vọng!
Sở Duyệt nghiến răng hàm, không để ý đến Tô Ninh Ngữ vẫn đang la hét, vừa vung súng đánh chết tang thi làm mẫu, vừa lớn tiếng nói:
- Phải đánh vào đầu tang thi, đánh vào cái ót, sẽ hạ được chúng.
Lời nói của Sở Duyệt vẫn có tác dụng, ít nhất những người đang chiến đấu với tang thi ngày càng nắm vững phương pháp chiến đấu.
Đời trước các giáo quan hy sinh quá thảm thiết, một đoạn thời gian rất dài, Sở Duyệt đều hận bản thân không đủ dũng cảm, không đủ cường đại, kéo chân sau của các giáo quan. Lúc này đây, nếu được, cô hy vọng mình nỗ lực để giúp bọn họ có thể tránh được một ít thương vong không cần thiết.
Có người thấy Sở Duyệt là một em gái nhỏ, cầm báng súng đập từng cái, tức khắc cảm thấy mình cũng có thể làm được, tìm vũ khí run run rẩy rẩy bắt đầu đánh tang thi.
Kỳ thật lúc vừa mới dị hoá thành tang thi, cái ót của bọn chúng còn yếu ớt, hành động cứng đờ, chỉ cần khắc phục tâm lý sợ hãi, vẫn có thể dễ dàng giết chết chúng.
Nhưng tang thi chưa bao giờ thắng ở cường hãn, mà chúng nó thắng ở số lượng. Cho dù mọi người đều nắm giữ phương pháp giết tang thi, nhưng người trong trường học quá nhiều, người bị cắn cũng nhiều, mắt thấy tang thi càng ngày càng nhiều.
Trên sân thể dục, thi thể trải dài, máu chảy thành sông, tàn chi bị đá bay loạn, một người bị đánh gục, một đám tang thi liền ùa lên, cắn xé, cắn nuốt……
Tựa như một cái địa ngục Tu La! Tiếp tục như vậy thì không được! Phải tìm một chỗ trốn trước.
Lần trước bọn họ trốn ở phòng tập thể dục, tuy tạm thời an toàn nhưng căn bản không có đồ ăn, vì tìm đồ ăn mà chết rất nhiều người.
Nghĩ đến tìm đồ ăn, Sở Duyệt lập tức nhớ tới căn tin số 2 cách nơi này gần nhất.
Hiện tại đã giữa trưa, đồ ăn trong căn tin số 2 đều làm không sai biệt lắm, còn chưa đến giờ cơm, hẳn là không nhiều người lắm. Nghĩ đến đây, Sở Duyệt vội lớn tiếng gọi mọi người đến căn tin số 2.
Nhưng trên sân thể dục binh hoang mã loạn, mọi người đều chạy loạn khắp nơi, căn bản không có người nghe lời cô nói.
Sở Duyệt thấy không ai để ý đến cô, đành phải chạy đến bên cạnh một giáo quan, vừa dùng súng đánh tang thi, vừa lớn tiếng nói với hắn ý nghĩ của chính mình.
Huấn luyện viên tên là giang thành, gương mặt kiên nghị, đường viền cằm như đao khắc, một đôi mắt sắc bén có thần, trong tay cầm một cây gậy thép lớn không biết lấy từ nơi nào.
Sở Duyệt nhớ rõ, hắn là người trong nhóm huấn luyện viên cuối cùng, mang một đám người bọn họ tới căn cứ.
Huấn luyện viên Giang đánh bay một con tang thi, nhìn trên sân thể dục càng ngày càng nhiều tang thi, liền đồng ý với kiến nghị của Sở Duyệt, lớn tiếng gọi mọi người chạy tới căng tin số 2.
Có huấn luyện viên Giang đi đầu, mọi người đều sôi nổi chạy tới đó, Sở Duyệt cũng quay đầu chạy tới căng tin.
Căng tin số 2 rất lớn, có hai tầng lầu, có thể đồng thời chứa hơn hai ngàn người ăn cơm. Hiện tại nhà ăn cũng là một mảnh hỗn độn, mười mấy con tang thi du đãng giữa những dãy bàn, đầu bếp béo ở cửa sổ múc cơm cầm một cái muỗng lớn cùng hai con tang thi chơi trốn tìm.
Sở Duyệt đi theo mấy huấn luyện viên vọt vào, giải quyết tang thi trong đại sảnh xong, lại để các mấy huấn luyện viên đi lầu hai nhìn xem, còn bản thân chạy đến phía sau giúp đầu bếp béo, đồng thời nhắc mọi người đóng kín cửa.
May mắn bạn học sống sót lao vào từ cổng, mấy huấn luyện viên thủ ở tuyến ngoài, đánh chết tang thi không biết mệt mỏi.
Sở Duyệt giúp đỡ đầu bếp béo giải quyết tang thi sau bếp xong, dựa vào cạnh cửa lắc lắc cánh tay vô cùng đau nhức, lòng bàn tay đã bị mài ra bọng nước, có mấy chỗ đã rách da, máu me nhầy nhụa.
Đại gia a, qua loa quá!
Cô đã quên hiện tại mình chỉ là một cô gái nũng nịu mềm như bông, không phải cô gái máu sắt đã trải qua ba năm mạt thế tàn khốc.