Chu Xuân Lôi hơi sửng sốt một cái, lập tức cười nói:
- Cao béo, anh cũng quá khoa trương rồi. Từ Kiến Hoa không phải là ở bên Sở Khoa học kỹ thuật sao? Căn bản không có cách nào so được với Lâm Dương mà. Cha thì lui rồi, người bây giờ ai còn để ý những thứ này, có thể so với Lâm Dương sao? Tôi thấy trong cuộc tuyển cử ban ủy sợ là không có gì hồi hộp rồi.
Lời nói vừa dứt, bên cạnh Kiều Nguyên lại lắc đầu nói:
- Lão Chu, không thể nói như vậy. Tôi lại cảm thấy Từ Kiến Hoa không đơn giản như bề ngoài. Nhân vật số một hết thời nhưng chung quy cũng là người đã từng làm qua, cũng không thể coi thường được. Tuy nhiên, tình hình bây giờ cũng rất rõ ràng, lớp cán bộ thanh niên có vẻ là thần tiên đánh nhau, mục tiêu của hai người này đều là Bí thư Chi bộ. Cả lớp ba vị trí cán bộ, Ủy viên tổ chức và Ủy viên Tuyên truyền bọn họ tuyệt đối không màng đến. Các anh nếu có ý tưởng thì thử hai vị trí này đi.
Ăn xong một bữa cơm, cảm giác cay cay của món Tứ Xuyên khiến mấy người đều có chút nóng lên. Do buổi chiều còn có việc, vì vậy mấy người cũng không trì hoãn thời gian quá lâu.
Khoảng hai rưỡi chiều, bốn người cùng đến phòng học đặc biệt của bên tòa nhà dành cho nghiên cứu sinh của trường Đảng khu tự trị. Khi bốn người vừa bước vào thì trong phòng học đã ngồi không ít người.
Đúng lúc này, Lâm Dương cũng từ ngoài bước vào trong sự vây quanh của bốn năm người. Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Lâm Dương hơi sửng sốt, lập tức bước lên.
Nhiếp Chấn Bang, người này Lâm Dương cũng có nghe nói đến. Tào Dương Minh chặn tài chính của Nhiếp Chấn Bang. Kết quả, người ta trực tiếp lấy được nguồn tài chính từ Bộ ủy trung ương, quan trọng hơn là Tào Dương Minh là Phó Chủ tịch thường trực tuổi tác cũng coi là còn trẻ, lại trực tiếp bị cách chức đến bên Mặt trận tổ quốc dưỡng lão. Bề ngoài đây là chuyện điều động nhân sự bình thường, dường như Tào Dương Minh là nhận được sự ảnh hưởng của con trai là Tào Tráng Chí. Nhưng Lâm Dương lại rất rõ, chuyện này sợ là có liên quan đến Nhiếp Chấn Bang.
Chỉ là điểm này cũng đủ khiến Lâm Dương vô cùng coi trọng Nhiếp Chấn Bang, cộng thêm Bí thư Thành ủy thành phố Tạp Châu vấp phải cái đinh, Cục trưởng Cục thuế Thôi Kim Sinh lui về tuyến hai, một loạt những chuyện này xảy ra, Lâm Dương càng không dám chậm trễ.
Thật không ngờ, sát thủ chốn quan trường Tây Bắc này, cán bộ cấp Cục trưởng trẻ tuổi nhất lại tham gia vào lớp cán bộ thanh niên kỳ này.
Lập tức, Lâm Dương liền mỉm cười bước đến, chủ động chào hỏi, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, cậu cũng ở đây sao? Hà hà, tôi luôn muốn làm quen với Chủ tịch Nhiếp một chút, không ngờ hôm nay lại trở thành bạn học. Chủ tịch Nhiếp, buổi tối có rảnh, chúng ta cùng ăn bữa cơm rau dưa được không? Trong việc phát triển kinh tế, cậu là người tài giỏi ở Tây Bắc, nhất định tôi phải học tập một chút.
Thái độ này của Lâm Dương lập tức khiến không ít người trong lớp đều sửng sốt. Đây chính là Nhiếp Chấn Bang của Bá Châu nổi tiếng khắp Tây Bắc, không ngờ là lại có thể tham gia vào lớp này. Xem ra, đúng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng sửng sốt. Lời của Lâm Dương khiến Nhiếp Chấn Bang có chút khó xử. Mời ăn cơm, bề ngoài nhìn thì là như vậy, nhưng thực chất chỉ sợ là vì vấn đề tranh cử làm cán bộ lớp. Cái gọi là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nhiếp Chấn Bang không phải là trẻ con, thế giới này làm sao có cái gọi là cơm miễn phí, Nhiếp Chấn Bang cũng là rất rõ.
Cạnh tranh giữa Lâm Dương và Từ Kiến Hoa, Nhiếp Chấn Bang không định tham gia vào. Lần này tới lớp bồi dưỡng, Nhiếp Chấn Bang đã thể hiện thái độ rất đúng mực, cũng điều chỉnh tâm tính của mình rất nghiêm chỉnh. Trong lớp, tuổi tác và chức vụ của mình đều thấp hơn một bậc. Chức vụ cán bộ lớp là Nhiếp Chấn Bang cũng không thèm nghĩ đến, nhưng đồng thời chính mình cũng sẽ không tham dự vào đó.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ tịch Lâm khách khí rồi, nên là tôi mời các vị mới phải. Thế này đi, đợi qua mấy ngày, sau khi khai giảng, tôi mời các anh, các chị trong cả lớp cùng đi ăn bữa cơm, coi như là chút thành ý của tôi.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến một âm thanh sảng khoái:
- Haha, lời nói của Chủ tịch Nhiếp tôi thích nghe. Chủ tịch Nhiếp trong lớp chúng ta, sau này chính là cậu em nhỏ nhất của chúng ta rồi, các bạn học đều phải chiếu cố cậu em này chút đó.
Theo âm thanh đó, một nam thanh niên tuổi khoảng ba mươi lăm cũng từ bên ngoài bước vào, đây chính là Phó Giám đốc Sở Khoa học kỹ thuật Từ Kiến Hoa.
Ở Tây Bắc này, từ sau khi Nhiếp Chấn Bang xuất hiện, xu hướng trẻ hóa cán bộ cũng trở nên nhiều hơn so với ngày trước. Không ít người có bối cảnh, có năng lực, tốc độ cất nhắc cũng tăng lên nhiều. Một năm trở lại đây, Tây Bắc xuất hiện nhiều cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở trẻ tuổi nhiều như vậy, chính là một ví dụ. Cộng thêm lần này Chu Thần lại phá được một kỷ lục, sợ là xu thế trẻ hóa cán bộ ở Tây Bắc sẽ ngày càng tăng lên.
Vừa nhìn thấy Từ Kiến Hoa, sắc mặt Lâm Dương liền trầm xuống, lập tức cũng cười nói:
- Tôi tưởng là ai cơ, lực kêu gọi lớn như vậy, thì ra là anh Kiến Hoa.
Trong lời nói của Lâm Dương là có ý, người ngồi đây đều là người có cấp bậc cao như nhau, trừ Nhiếp Chấn Bang tiểu lão đệ này ra, người khác đều là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Từ Kiến Hoa anh lại làm như chính mình là một thủ trưởng vậy, đưa ra lời kêu gọi gì chứ. Nói như vậy tự nhiên là có thể khiến cho không ít người cộng hưởng. Hơn nữa, mặc dù là Nhiếp Chấn Bang, với bối cảnh và năng lực của tên nhóc này, cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở thực sự là cũng không đáng để cậu ta để vào mắt.
Từ Kiến Hoa cũng giật mình. Lâm Dương nhanh như vậy liền tìm ra lỗ hổng trong lời nói của mình, rồi cũng lại khiến Từ Kiến Hoa trở tay không kịp. Có điều, Từ Kiến Hoa cũng không phải là tên ngốc gì, rất nhanh liền điều chỉnh lại, cười nói:
- Lời nói của Chủ tịch Lâm là phải. Đây đâu phải là kêu gọi gì, đây là đề xướng. Lẽ nào nói, Chủ tịch Lâm cảm thấy Nhiếp lão đệ không xứng sao? Cấp Cục trưởng hai mươi tư tuổi, công tác của huyện Lê lại xuất sắc như vậy, người này Từ Kiến Hoa tôi khâm phục, không biết Chủ tịch Lâm có thái độ thế nào?
Mùi thuốc súng này, bây giờ còn chưa bắt đầu, cả lớp đã tràn đầy mùi thuốc súng nồng nặc rồi. Sắc mặt Lâm Dương liền biến đổi, bản lĩnh “cắt câu lấy nghĩa” của Từ Kiến Hoa thực sự là rất cao. Nhưng, Lâm Dương dường như cũng đã quên, vừa rồi, chính hắn cũng là “cắt câu lấy nghĩa”.
Tình huống này đã rất rõ ràng rồi. Hai người đều là đang nhằm vào cái vị trí Bí thư Chi bộ của lớp cán bộ thanh niên. Có thể trổ hết tài năng ra, đảm nhiệm cán bộ lớp trong lớp cán bộ thanh niên trường Đảng, ở một nơi có rất nhiều các cán bộ lãnh đạo, đây là một vinh dự rất lớn, cũng là một cái kinh nghiệm rất quan trọng, thậm chí nói khoa trương một chút, liên quan đến cả việc thăng tiến trong sự nghiệp chính trị lẫn tương lai sau này của bản thân.
Hiện giờ, người có suy nghĩ này đương nhiên là phải cạnh tranh. Trong thể chế, ai không tranh giành thì cứ đợi người khác đến cướp mất đi.
Mắt thấy hai người chuẩn bị tiếp tục giao tranh, hơn nữa, mùi thuốc súng này dường như có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, cửa chính của phòng học đột nhiên mở ra. Đứng ngay cạnh cửa là Chủ nhiệm lớp cán bộ thanh niên lần này. Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính trị trường Đảng khu tự trị Trương Hiểu Âu đẩy cửa đứng một bên, không ngờ đi ở đầu tiên lại là Bí thư Đảng ủy Khu tự trị Tưởng Chấn Toàn. Theo sau Tưởng Chấn Toàn còn có Phó Bí thư Đảng ủy khu tự trị kiêm Trưởng phòng Tổ chức cán bộ, Hiệu trưởng trường Đảng khu tự trị Lý Dật Phong, tiếp đó là Ủy viên thường vụ Đảng ủy khu tự trị, Trưởng ban Thư ký Đảng ủy Cổ Bình, và Phó Hiệu trưởng thường trực trường Đảng khu tự trị Uông Thuận Nam.
Cái đội hình này, sự phô trương này lập tức khiến cho tất cả người trong lớp cán bộ đều chấn động. Bình thường, lớp bồi dưỡng như thế này mở ra, mặc dù là lớp bồi dưỡng thời gian tương đối dài là một năm, có Phó Hiệu trưởng thường trực chủ trì về công tác toàn diện trưởng Đảng Uông Thuận Nam ra mặt đã coi là quy cách cao rồi. Công việc chủ yếu của Lý Dật Phong vẫn là vị trí Phó Bí thư chuyên trách Đảng ủy khu tự trị, nhưng lần này, không những là Lý Dật Phong đến, ngay cả Tưởng Chấn Toàn cũng đến đây.
Đồng thời, trong lòng mọi người đều có chút mừng thầm. Đảng ủy khu tự trị càng coi trọng, điều này đại biểu rằng, địa vị lớp đại diện cán bộ thanh niên trong mắt Đảng ủy khu tự trị càng cao. Sau này, khả năng thăng cấp càng lớn. Xem ra, Đảng ủy khu tự trị lần này là hạ quyết tâm muốn ủng hộ cán bộ thanh niên đây.
Lâm Dương ngồi ở phía trước lúc này sớm đã đứng lên, kéo mấy chiếc bàn và ghế nhô ra, hành động thông minh này khiến Trương Hiểu Âu rất hài lòng.
Là chủ nhiệm lớp, Trương Hiểu Âu lúc này đương nhiên là đảm nhiệm vai trò người chủ trì, bước lên bục giảng, lập tức nói:
- Các vị lãnh đạo, các học sinh, lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên cấp Phó Giám đốc Sở của trường Đảng khu tự trị lần này mở ra, tôi rất vinh hạnh có thể đảm nhiệm Chủ nhiệm lớp của mọi người. Cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của tổ chức và lãnh đạo dành cho tôi. Tiếp theo, xin mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh Bí thư Tưởng đến nói chuyện với chúng ta.
Tưởng Chấn Toàn thong dong bước lên bục giảng, nhìn mọi người một lượt. Trong phòng học lập tức yên tĩnh, đây chính là uy nghiêm và khí độ của người đứng đầu cấp tỉnh. Lập tức, Tương Chấn Toàn chậm rãi nói:
- Các học sinh, vĩ nhân có câu, các bạn chính là mặt trời sáng sớm lúc tám chín giờ. Thế giới này là của chúng ta, cũng là của các bạn. Nhưng xét đến cùng vẫn là của các bạn…
Tưởng Chấn Toàn dùng danh ngôn của vĩ nhân để mở màn, vẫn là danh ngôn kinh điển này, không thể không khiến cho mọi người nhớ đến. Đây là nói, lớp bồi dưỡng khóa này sẽ là người đứng đầu Đảng, chính quyền các nơi sau này, thậm chí là kho nhân tài của lãnh đạo chính quyền Đảng ủy khu tự trị!
Đợi sau khi Tưởng Chấn Toàn hoàn thành bài phát biểu, Lý Dật phong cũng bước lên bục giảng, không giống như cách nói mạnh mẽ như thác đổ của Tưởng Chấn Toàn, cách nói chuyện của Lý Dật Phong ngược lại có vẻ rất giản dị. Từ thực chất của các vấn đề như hình thức và sự phát triển trước mắt, nói đến vấn đề mà cán bộ trẻ tuổi phải đối mặt hiện nay và việc cán bộ trẻ cần thay đổi tư tưởng, thái độ của mình, đồng thời hy vọng có thể học tập vững chắc ở trường Đảng, phục vụ nhân dân.
Lãnh đạo đứng đầu Đảng ủy khu tự trị có thể đến tham dự vào nghi thức khai giảng, điều này coi như là quy cách cao rồi, đương nhiên là sẽ không ngồi quá lâu. Đợi đến khi lãnh đạo đều rời đi hết rồi, Trương Hiểu Âu lần nữa bước lên bục, trầm giọng nói:
- Các học sinh, hôm nay đã là thứ sáu rồi. Thứ hai tuần sau mở cuộc họp lớp, chính thức chọn ra cán bộ lớp của lớp cán bộ thanh niên chúng ta. Các vị đều là lãnh đạo, lời nói nhiều tôi cũng không nói nữa. Tôi tin rằng, chút năng lực tổ chức này mọi người là phải có, đợi lát nữa, mấy học sinh theo tôi đi chuyển ít sách.
Lời nói vừa dứt, Lâm Dương và Từ Kiến Hoa cùng đứng lên, lúc này là thời khắc then chốt cạnh tranh cán bộ lớp, tư tưởng của hai người là giống nhau. Trong tình huống này, vì các bạn học làm tốt phục vụ chính là có không ít điểm lợi đối với cạnh tranh lựa chọn.
Sau khi phát sách, vừa tan lớp, người khác đều lần lượt rời đi. Đều là cán bộ có thân phận đương nhiên sẽ không thật thà ngồi trong phòng học, hơn nữa, không ít người cũng đều giống với Nhiếp Chấn Bang, vừa học vừa phải xử lý công việc.
Bên này, Nhiếp Chấn Bang và bốn người của ký túc vừa đến cổng trường, Dịch Quân đã nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, lập tức đến đón.