Nói đến đề tài nhạy cảm như vậy, không riêng gì Ninh Trí Viễn biến sắc, sắc mặt những người khác cũng thay đổi. Lưu Côn lúc này cũng biết ý đứng lên:
- Thôi, được rồi, được rồi! Mọi người ra ngoài cả đi!
Bất cứ ai, đều có tính thích nghe ngóng, bàn tán chuyện người khác, cho dù là những cô gái này cũng vậy. Đến Thiên đường nhân gian này, nhất là có thể lên tầng năm trở lên, đều là những nhân vật có thân phận địa vị không bình thường. Những cô gái này cũng có suy nghĩ cả, nếu có thể được một ông chủ, một thiếu gia nào đó xem trúng mình, bao dưỡng lâu dài, như vậy không phải so với việc mỗi ngày bán rẻ tiếng cười này phải tốt hơn sao?
Lưu Côn vừa nói như vậy, các cô gái liền uể oải đứng lên, nói một cách nũng nịu, ngọt ngấy:
- Côn thiếu gia…
Tiếng nói nũng nịu này vừa thốt ra, khiến Lưu Côn rùng người, khẽ run rẩy. Này thật đúng là, con mẹ nó báu vật mà.
Nhưng, chuyện nặng hay nhẹ, Lưu Côn vẫn phân chia được rõ. Lập tức, bàn tay đặt ở trên mông cô gái kia, bóp lấy một cái, rồi lại vỗ một cái nói:
- Cái đồ tiểu yêu tinh này, nghe lời, đi ra ngoài trước đi, anh đây có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Tối nay, chúng ta sẽ chơi ba trăm hiệp.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại có người một nhà , Ninh Trí Viễn cũng nghiêm mặt nói:
- Chuyện này, tôi nhưng thật ra không có chú ý chi tiết. Tam ca, anh cũng biết, những người nối nghiệp như chúng tôi đấy, bình thường ở nước ngoài còn nhiều hơn so với ở thủ đô. Trừ phi là có người muốn vào thể chế, nếu không, thật sự là cũng không quan tâm đến chuyện này.
Bên cạnh, Triệu Tinh Long cũng có chút hiểu được ý tứ của Nhiếp Chấn Bang. Bản thân Triệu Tinh Long cũng là người đã từng đi du học, đối với chuyện này, cũng rất mẫn cảm. Ngay lập tức, hắn liền nhìn Nhiếp Chấn Bang nói thêm :
- Tam ca, ý của anh là, có thể dùng cái này để làm chỗ đột phá, tóm đuôi Lý Quốc Hoa?
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng có vẻ rất thản nhiên. Trong khoảng thời gian này, vì vấn đề hôn nhân khiến mọi thứ đều loạn cả lên. Đầu tiên là bị Lý Quốc Hoa đùa bỡn ở câu lạc bộ Vương Triều. Ngay sau đó, Chu Thần lại được sắp xếp tới thành phố Tân Lê đối đầu, kiếm chuyện với mình. Hiện giờ, chuyện hôn nhân đã được dịu đi. Tuy rằng còn chưa có quyết định hẳn ra, nhưng hai nhà Đổng, Dương cũng đã không để bụng nữa, Nhiếp Chấn Bang coi như đã thoải mái hơn rồi. Lúc này, không phản kích một cái thì cũng không phải là tác phong của mình rồi.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Tóm đuôi được hay không thì chưa biết, chẳng qua, có thể khiến hắn không thoải mái là được rồi. Hiện giờ, Lý Quốc Hoa có vẻ rảnh rỗi đến nhàm chán. Nếu hắn đã rảnh rỗi, vậy tìm cho hắn một ít chuyện để làm.
Bên cạnh, Lý Hoa cau mày nói:
- Tam ca, vấn đề này cũng không phải là lớn, tuy nhiên, tỉnh Giang Bắc vốn vẫn đều là phạm vi thế lực truyền thống của Lý gia. Cha của Ninh Tử có thể thăng chức làm Chủ tịch tỉnh, đó cũng chỉ là đúng dịp. Nếu thật sự là nhằm vào Lý Quốc Hoa, chỉ sợ cũng có vẻ một cây làm chẳng nên non được.
Nói ra thì, chuyện Ninh Thủ Thường nhậm chức cũng khá là buồn cười. Lúc trước, trong chuyện chọn người làm Chủ tịch tỉnh Giang Bắc, có rất nhiều thế lực tranh đấu với nhau, tỉnh Giang Bắc dù sao cũng là một khu kinh tế lớn và cũng là một tỉnh phát triển rất mạnh. Về vị trí địa lí và thực lực kinh tế, các mặt đều là tốt nhất. Chính vì vậy, việc tranh giành chiếc ghế nhân vật số một của Đảng chính đều vô cùng kịch liệt. Lý gia, mặc dù Giang Bắc là thuộc phạm vi thế lực truyền thống, nhưng cũng không có nghĩa là thế lực khác không có khả năng nhúng tay vào. Chính trị vẫn luôn là một loại nghệ thuật giao nhau giữa người thỏa hiệp và bị thỏa hiệp.
Nhiều thế lực cùng nhau tranh giành như vậy, Ninh Thủ Thường, một Phó chủ tịch không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc nào, cũng là một lực lượng chỉ mới xuất hiện, đúng lúc này lại hưởng cái lợi ích lớn này.
Mà hiện tại, Ninh Trí Viễn nói là ngày ngày đều lăn lộn trong thủ đô, nhưng thực ra, cũng là có ý muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cho ông bố của mình.
Không thể nghi ngờ là, cây đại thụ Nhiếp gia này, thật sự rất hấp dẫn. Nhiếp lão hiện giờ thân thể khoẻ mạnh, mạng lưới quan hệ rộng lớn, ở quân đội và địa phương cũng rất có quyền uy, coi như là một trong số những đại lão còn lại.
Đời thứ hai của Nhiếp gia, một quân một chính, tuy không mạnh mẽ như đời của Nhiếp lão, nhưng, duy trì quyền thế của Nhiếp Chấn Bang cũng miễn cưỡng coi là được. Trong đời thứ ba, ba anh em nhà Nhiếp Chấn Bang đều xem như là những nhân vật kiệt xuất. Đôi khi, nhóm người thế hệ sau của gia tộc cũng có thêr quyết định địa vị của gia tộc ấy.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư. Vị trí của Ninh Thủ Thường đối với Nhiếp gia cũng là có sức hấp dẫn rất lớn. Nghĩ vậy Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm nói:
- Chuyện này cũng không thể vội vàng ngay được. Dù sao, điều động cán bộ cấp tỉnh, đây chính là phải đánh cờ nhiều mặt đấy. Mức độ cạnh tranh kịch liệt ở trong chuyện này như thế nào, tôi nghĩ tất cả mọi người đều rõ ràng, không cần tôi phải nói nhiều lời. Từ từ sẽ đến vậy. Ninh tử, chuyện này cậu cần phải để ở trong lòng, lưu ý một chút là được, không cần có bất kỳ hành động nào. Có tin tức thì báo lại cho tôi biết là được.
Tỉnh Giang Bắc, Nhiếp Chấn Bang suy ngẫm sâu xa, làm sao để đưa người vào Giang Bắc được, đây cũng là một vấn đề lớn. Không phải nói sắp xếp là có thể sắp xếp được, chuyện như vậy, chỉ sợ dù là Tổng bí thư Viên cũng không dám cam đoan chắc chắn.
Hơn nữa, người để đưa vào cũng cần phải suy nghĩ xem ai thích hợp. Hiện tại, cha của Lưu Côn là một sự lựa chọn rất thích hợp. Nếu bố trí thích đáng thì đưa cha của Lưu Côn xếp vào tỉnh Giang Bắc, sẽ là một sự trợ giúp rất lớn cho sự phát triển của Nhiếp hệ ở Giang Bắc. Quan trọng hơn là, có thể bám chặt được Lý Quốc Hoa.
Hiện giờ, Lý Quốc Hoa đã coi mình là đối thủ lớn nhất của hắn. Hơn nữa, với trình độ và cấp bậc như hiện nay, gã cũng đã vội vàng bắt đầu thực hiện việc chèn ép. Càng hơn nữa là, Lý Quốc Hoa có thể đưa Chu Thần đến thành phố Tân Lê đảm nhiệm Quyền Chủ tịch thành phố, điều này chứng tỏ, quyết định này của Lý Quốc Hoa cũng giành được sự ủng hộ của Lý gia.
Phòng ngừa chu đáo, làm được tới trình độ này của Lý gia cũng coi như là cực hạn rồi. Tuy rằng, điều này cũng gián tiếp chứng minh Lý Quốc Hoa đang sợ Nhiếp Chấn Bang. Nhưng, không dạy cho Lý Quốc Hoa một bài học, chỉ sợ sau này Nhiếp Chấn Bang sẽ không thể làm việc được yên ổn.
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên vang lên. Nhìn dãy số, Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, không ngờ là bên câu lạc bộ Vương Triều. Nhiếp Chấn Bang ra hiệu cho mọi người yên lặng xong, sau đó nhận điện thoại, bên kia liền có tiếng của Đổng Uyển truyền đến:
- Chấn Bang, anh có bận không? Nếu không bận thì anh tới Vương Triều một lát đi. Em và An Na muốn gặp anh.
Nghe được lời nói của Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang không có chút do dự hay chần chừ, lập tức nói:
- Ừ, anh lập tức tới đây.
Vừa cúp điện thoại, bên cạnh, Lưu Côn cùng mọi người cũng đi tới. Lưu Côn lo lắng hỏi:
- Tam ca, xảy ra chuyện gì sao?
Ngay tiếp theo, Triệu Tinh Long cũng nói thêm:
- Đúng vậy, có chuyện gì anh cứ việc nói ra. Trong cái thủ đô này, anh em chúng tôi cũng có vài phần mặt mũi đấy.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười một cái rồi lắc đầu nói:
- Mấy người các cậu, đừng đoán bậy, là Uyển Nhi và An Na tìm tôi. Như vậy đi, các cậu cũng tới Vương triều chơi trước đi. Tối nay tôi làm ông chủ, anh em ta cùng nhau ăn bữa cơm.
Nói đến Đổng Uyển và An Na, tất cả mọi người đều hiểu ý mà mỉm cười. Lưu Côn cũng lên tiếng:
- Vậy anh cứ đi trước đi. Mấy an hem chúng tôi sẽ chơi ở bên này thêm một lúc. Buổi tối bảy giờ, chúng ta sẽ gặp ở Vương Triều bên kia.
Nghe được lời này của Lưu Côn, Nhiếp Chấn Bang cũng cười mắng:
- Thằng nhóc cậu, kiềm chế một chút. Đừng làm đến nỗi, tĩnh tân nhân vong.
Đi ra khỏi Thiên Đường Nhân Gian, Nhiếp Chấn Bang lập tức khởi động xe. Đổng Uyển và An Na đều tìm mình, không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là vì chuyện đính hôn rồi. Hôm nay có lẽ giữa hai người đã đưa ra được một kết quả rồi.
Xe đứng tại bãi đỗ xe của câu lạc bộ Vương Triều. Đi thẳng vào thang máy riêng ở phía dưới bãi đỗ xe, nhanh chóng lên tầng chín, vừa ra khỏi thang máy, mở cửa phòng ra, Nhiếp Chấn Bang đã thấy Đổng Uyển và An Na cũng đã ngồi ở trên ghế sa lon.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang tiến vào, Đổng Uyển liền mỉm cười đứng lên, rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà, đặt ở trên bàn trà. Động tác này cũng khiến Nhiếp Chấn Bang có chút cảm thán. Những chuyện như thế này, An Na còn chưa được thành thục như Đổng Uyển.
Lúc này, nhìn Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nhận lấy chén trà trong tay Đổng Uyển, An Na đột nhiên than thở, thấp giọng nói:
- Chị Uyển Nhi, hiện giờ em cảm thấy, chị và anh Chấn Bang rất xứng đôi. Nếu không thì, em rút lui được không?
Ở kiếp này, cảm giác của Dương An Na đối với Nhiếp Chấn Bang không còn mãnh liệt như kiếp trước. Trước kia, trong lòng Dương An Na có cảm giác áy náy rất lớn, lại thấy Nhiếp Chấn Bang cơ khổ, không có ai nương tựa. Bởi vậy, cái loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
Hiện tại, Nhiếp Chấn Bang khỏe mạnh như vậy, lại có mấy người phụ nữ ở bên người. Trong khoảng thời gian ngắn, nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển ăn ý như vậy, An Na trong lòng thì có chút khó chịu. Loại ghen tuông này, đột nhiên bị phóng đại lên rất nhiều lần.
Nghe An Na nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển đều có chút kinh ngạc. Nhiếp Chấn Bang lúc này, càng là có chút hoảng sợ. Nếu nói giữa mình và An Na có cảm tình rất sâu đậm, thì cũng không chắc được. Nhưng nếu nói là hoàn toàn không có, tất cả đều chỉ là sự áy náy và sự thỏa hiệp của An Na mà thôi, như vậy thì cũng không phải được.
Tính cách của mình, chính Nhiếp Chấn Bang tự hiểu rõ ràng. Chỉ có yêu An Na say đắm, thì hắn mới thấy khó xử như bây giờ. Nếu không, hắn đã không chút nghi ngờ gì mà chọn ngay Đổng Uyển rồi.
Bên cạnh, Đổng Uyển cũng đã trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cô cười nói:
- Con bé này, đang nói cái gì vậy? Lúc trước, không phải chúng ta đều đã nói rồi sao? Sao vậy? Định đổi ý à?
Nhìn An Na, Đổng Uyển cũng có thể biết cô nàng này đang suy nghĩ gì. Con gái mà, đều là động vật hành động theo cảm xúc. Có lẽ một màn vừa rồi đã kích thích An Na. Từ nhỏ lớn lên trong gia đình được che chở, yêu thương, An Na chưa chín chắn. Ít nhất là trong chuyện giao tiếp với người khác, chuyện trong gia đình cũng còn nhiều cái phải học. Nhưng, thân phận và địa vị cùng với bối cảnh gia tộc của Nhiếp Chấn Bang không hề giống của con cái một nhà bình dân. Người Nhiếp Chấn Bang cần là người có thể trợ giúp anh ấy trong sự nghiệp, một bà chủ của gia đình. Điểm này, Đổng Uyển thấy rất rõ, với tính tình của mình, cũng không thích hợp để đảm nhận cái vai trò này. An Na, cái cô nàng này, trước mắt còn chưa nhìn ra được thế nào, nhưng có lẽ sẽ xuất sắc hơn mình.
Giờ phút này, dưới sự đè ép của Đổng Uyển, An Na tỏ ra có hơi chút ủy khuất, miệng lẩm bẩm nỉ non nói:
- Chị Uyển nhi, chị có biết, em không phải là có ý đó. Chỉ có điều, thật tâm em cảm thấy chị thích hợp hơn so với em. Huống chi, em lại là người đã từng du học ở phương Tây, như vậy, đợi đến khi anh Chấn Bang bước một bước cuối cùng lên trên bậc cao nhất, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới anh Chấn Bang.
Nghe được lời nói của An Na, Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển cũng trầm mặc. Trên thực tế, An Na cũng không phải không hiểu những chuyện như thế này. Chỉ có điều, tính cách của cô ấy luôn vui vẻ, an bình như vậy, chỉ là đang cố ý không để ý đến mấy thứ này mà thôi.
Đổng Uyển thấy không khí có chút nặng nề và áp lực, liền cười nói:
- Được rồi, tạm thời, chúng ta không nói những thứ này được không. Nói chuyện chính đi.
Nói xong, Đổng Uyển nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Chấn Bang, vừa rồi, em cùng An Na đã thương lượng một chút. Bọn em muốn cùng anh tới Đường thành, thăm bà ngoại, ông ngoại, … và mẹ anh.