Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 276: Làm lớn chuyện lên

Chương 276: Làm lớn chuyện lên



Sự ghê gớm của Nhiếp Tử Ngư, đây là lần đầu tiên mà Nhiếp Chấn Bang nhìn thấy. Đời trước, bởi vì gia cảnh sa sút, Nhiếp Tử Ngư có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều. Sau khi tốt nghiệp, mỗi ngày Nhiếp Tử Ngư đều chạy trong hội thái tử gia của thủ đô, đáng tiếc, Nhiếp gia lúc đó, cũng không phải là tiêu điểm mà mọi người nhìn chăm chú. Còn một bác cả đã phân rõ giới hạn với gia đình mình cũng chỉ là một sĩ quan cấp Trung tướng, và đó cũng không thể trở thành nguyên nhân để người khác coi trọng nhìn Nhiếp Tử Ngư liếc mắt một cái. Còn cha của mình, Nhiếp Quốc Uy, đời trước cũng chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, ở thủ đô, lại càng không có ai để ý tới rồi.

Lúc này, Nhiếp Tử Ngư mới chạy quanh trong vòng danh viện (những cô gái con nhà danh giá, danh viện thục nữ). Nhiếp Tử Ngư muốn làm cái gì, Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng. Đó là hy vọng có thể tìm được một lang quân như ý, hơn nữa còn là một gia tộc cường thịnh quyền thế, để rồi có thể cho Nhiếp gia một phần hy vọng lại một lần nữa quật khởi, và cũng vì một chút vinh quang cuối cùng kia của Nhiếp gia, duy trì một chút mặt mũi.

Lúc đó, ngoại trừ những lúc không có người ở quanh, Nhiếp Tử Ngư mới bộc lộ ra bên ngoài sự cô đơn, sự tiều tụy của mình. Còn những lúc khác, Nhiếp Tử Ngư luôn luôn là dáng vẻ tươi cười tràn đầy khuôn mặt.

Lúc này đây, lại một lần nữa đi tới, tiền đồ cùng với vận mệnh của Nhiếp gia, có thể nói là đã xảy ra một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhiếp Chấn Bang cũng luôn luôn ở bên ngoài, tiếp xúc với Nhiếp Tử Ngư cũng không nhiều, thật không ngời, kiếp này, cô em gái bé nhỏ, vẫn còn có một bộ mặt hung hãn đến như vậy.

Nhìn cái tên Diêu Khang đang gục trên mặt đất, Nhiếp Chấn Bang không có bất kỳ sự thương hại nào. Nếu nói không dễ nghe thì, bản thân Nhiếp Chấn Bang, chính là con ông cháu cha lớn nhất ở thủ đô. Chẳng qua, đi vào trong vòng thể chế, khiến cho Nhiếp Chấn Bang nội liễm hơn rất nhiều. Nhưng, chuyện bây giờ, không phải là chuyện trong thể chế nữa.

Lời nói của Diêu Khang, chẳng những khiến cho mấy cô gái khác đều không chấp nhận được, ngay cả Nhiếp Chấn Bang cũng có chút tức giận. Hòn ngọc quý trong tay của Nhiếp gia, là để cho kẻ khác mắng tiện nhân sao? Đây là chính mình còn bình tĩnh, nếu lão Nhị ở trong này, thằng nhãi kia, chỉ sợ sớm gãy xương rồi.

Đứng ở bên cạnh, giờ phút này, sắc mặt Dương An Na cũng tối lại:

- Thằng nhãi kia, tôi mặc kệ cha của anh là quan gì, vừa rồi, anh mắng cái gì? Lập tức vả miệng. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí.

Ngày bình thường, quan hệ giữa Dương An Na và Nhiếp Tử Ngư đó là lẫn nhau đều xem không vừa mắt. Hai người, đều bắt đầu đi học cùng một lúc, lại học cùng sơ trung. Chẳng qua, về sau thì một người đi Việt Đông, một người đi châu Úc. Nhưng, tình cảm cùng quan hệ vẫn còn ở nơi này.

Ngày thường, cả hai cô gái đều luôn chọc ngoáy lẫn nhau, nhưng đó là một chuyện. Mà hiện tại, lại là một chuyện khác rồi.

- Vả miệng? Một con bé lừa gạt, mày tính là cái rễ hành gì vậy. Mày bảo tao vả miệng liền vả miệng sao. Mày cho là, mày là thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tỉnh chắc?

Diêu Khang rất là khinh thường mà trợn mặt trừng Dương An Na một cái.

Người này, nhưng thật ra là có chút thú vị. Ít nhất, không có chửi loạn lên luôn. Lập tức, Diêu Khang cũng quay đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Tử Ngư nói:

- Mấy người bọn mi, có gan thì cứ chờ ở đó cho tao. Tao nếu như không dạy bảo cho bọn mày một trận, Diêu Khang tao đời này liền sống bám vào thân cẩu rồi.

Nhưng, Diêu Khang lại tuyệt đối không ngờ tới được là, lời của mình, chẳng qua là một câu nói đùa, nhưng, thiên kim chân chính của Chủ tịch tỉnh, lại chính là người đã đánh hắn.

- Anh mắng ai là con bé lừa đảo hả, tên khốn khiếp này. Chúng tôi dựa vào cái gì phải chờ anh, anh nói chờ là phải chờ sao, anh cho anh là ai hả? Muốn gọi người, vậy mau chóng lên, đừng có mất mặt xấu hổ ở trước mắt cô đây, nhìn mặt là thấy bực. Cút! Chúng tôi dạo quanh ở trong trung tâm này, tôi cũng muốn nhìn xem, ban ngày ban mặt anh có thể làm gì được chúng tôi.

Dương An Na rất là khinh thường mà nói một câu.

Thật không nghĩ đến chính là, Đổng Uyển đứng bên cạnh, giờ phút này cũng là kéo tay Dương An Na lại, lắc đầu nói:

- An Na, chúng ta liền đứng chờ ở chỗ này, tôi cũng muốn nhìn một cái, công tử của chủ tịch thành phố, rốt cuộc có quyền lực lớn đến đâu.

Nhưng lời này, khiến mấy người Nhiếp Tử Ngư kinh hãi. Ấn tượng mà Đổng Uyển tạo cho người khác, vẫn luôn luôn là thuộc loại dịu dàng, cảm động, lòng dạ cũng rất là rộng rãi, phóng khoáng. Nhưng, lúc này đây, hành động của Đổng Uyển rõ ràng có vẻ có hơi quái dị. Nếu như nói nguyên nhân là bởi vì Nhiếp Tử Ngu thì hẳn là không thể nào có thể được. Nói vậy, sự lấy lòng Nhiếp Tử Ngư trong hành động của Đổng Uyển cũng quá là rõ ràng rồi.

Đổng Uyển cũng không phải là dạng phụ nữ thích đùa giỡn tâm cơ trước mặt người của mình, hơn nữa, căn bản là không cần, thật sự muốn dành được niềm vui của Nhiếp Tử Ngư, từ đó thay thế được Dương An Na trở thành vợ chính thức thì sớm lúc còn ở thủ đô, Đổng Uyển cũng đã có thể thuận nước dong thuyền mà đáp ứng, tin tưởng rằng, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không nói cái gì.

Chuyện như vậy, cũng chỉ có Nhiếp Chấn Bang mới có thể đi nghĩ tới cái tầng hàm ý sâu xa thế này. Bởi vì, một thời gian dài đứng trong thể chế, trong lúc bất tri bất giác, Nhiếp Chấn Bang đã dưỡng thành một cái thói quen, mặc kệ lời của người khác là có ý gì, chính mình luôn phải đi trước cân nhắc một chút.

Nhiếp Tử Ngư mới sẽ không quản này đó. Nghe được câu nói của Đổng Uyển, hai mắt Nhiếp Tử Ngư tỏa sáng. Nguyên bản, Nhiếp Tử Ngư còn có chút bận tâm, dù sao, là chính mình động tay trước, nếu chuyện làm lớn lên quá, với mức độ nghiêm khắc của mẹ đối với bản thân, Nhiếp Tử Ngư cũng là chịu không nổi.

Nói đến cái này, Nhiếp Tử Ngư thật đúng là rất hâm mộ Nhiếp Chấn Bang. Đối với Nhiếp Chấn Bang, Diệp Nhàn Thục đó là cho tới bây giờ đều không quản, chẳng những không quản, thậm chí, còn có hơi chút dung túng cùng yêu quý. Ngược lại, mẹ đối với chính mình, đó là vô cùng nghiêm khắc. Hiện giờ, có Đổng Uyển làm chỗ dựa, Nhiếp Tử Ngư liền không lo lắng bị mẹ Diệp Nhàn Thục xử phạt rồi.

Lập tức, Nhiếp Tử Ngư đi tứi bên người Đổng Uyển, khoác lấy cánh tay của Đổng Uyển rất thân mật, giọng điệu nũng nịu nói:

- Vẫn là chị dâu tốt nhất, chị dâu thật là quan tâm em mà.

Bên này, Diêu Khang cũng lấy điện thoại di động của mình ra, một cú gọi đi, bên kia, vừa mới chuyển nghe được thì giọng nói đầy tức giận của Diêu Khang liền truyền tới:

- Bọn mày đều chết hết rồi hả? Tao là Diêu Khang, lập tức dẫn người lại đây, bố bị người gây sự rồi.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng là một bộ thoải mái, cố ý dùng tiếng của Đường thành nói:

- Cô nhân viên phục vụ, bộ này bao nhiêu tiền? Tính tiền đi.

Vốn dĩ, nhân viên cửa hàng còn đang xem náo nhiệt, nghe được câu nói của Nhiếp Chấn Bang, vội vàng đi tới, xin lỗi nói:

- Thưa anh, thật ngại quá, đây là style mới được bày ra của bộ sưu tập quốc tế mùa xuân của Pari tuần trước, toàn bộ tỉnh Yến Bắc mới chỉ có một bộ như vậy, không còn bộ thứ hai. Nếu như anh muốn, vậy thì giá là mười tán nghìn tám trăm.

Mười tám nghìn tám trăm, thời đại này, người trong nước, thích nhất là sử dụng những con số may mắn. Hơn nữa, luôn luôn tạo ảnh hưởng tới mặt sau của xã hôi, giá cả, trên cơ bản đều là mấy cái loại 198, 998, 2988 hay gì đó.

Bên cạnh, không ít khách hàng đứng vây xem đều hít một hơi khí lạnh. Vốn cũng biết là quần áo ở nơi này đắt, nhưng thật không ngờ là, một bộ quần áo lại đắt đến như vậy. Thời đại này, 18.800, dựa theo tiền lương của một cán bộ quốc gia, phải cần không ăn không uống suốt ba bốn năm mới có thể tích gọp được nhiều như vậy.

Khiến cho Nhiếp Chấn Bang thật bất ngờ chính là, giờ phút này lại phát sinh biến cố. Sau khi Diêu Khang hoãn lại thần rồi, cũng đứng theo lên, bên cạnh, cô gái xinh đẹp, nũng nịu kia cũng mang theo vẻ mặt rất phẫn hận mà đỡ Diêu Khang dậy. Ngay lúc Nhiếp Chấn Bang chuẩn bị sảng khoái mà trả tiền thì Diêu Khang cũng là rất tức giận nói:

- Bộ quần áo này, tôi xem trúng trước, nếu như cô dám bán đi, tôi cam đoan, cửa hàng của các cô ngày mai sẽ phải đóng cửa cho tôi. Không tin, cũng có thể thử một lần.

Nhưng, Diêu Khang có vẻ như là không hiểu được rõ bối cảnh của tập đoàn Ốc Gia. Những nhân viên có thể tiến vào làm việc trong tập đoàn Ốc Gia, cũng như làm việc trong mấy cái nơi kinh doanh các sản phẩm mang thương hiệu quốc tế cao cấp này, mấy người này, cũng không phải là được thông báo tuyển dụng ở địa phương. Tập đoàn Ốc Gia chuyên môn có một bộn phận về sản phẩm cao cấp. Tất cả các bộ phận kinh doanh sản phẩm cao cấp trên cả nước đều phải được thông qua tổng công ty ở thủ đô.

Nhân viên cửa hàng nghe được lời nói của Diêu Khang, rất là xin lỗi mà nói:

- Thưa anh, thật sự là xin lỗi. Quy định của chúng tôi chính là, nếu có khách hàng mua, chúng tôi nhất định phải bán ra. Anh làm như vậy, sẽ khiến cho chúng tôi rất khó giải quyết. Một khi bị vị khách này khiển trách, rất có khả năng là tôi sẽ bị mất công việc.

Sắc mặt Diêu Khang trầm xuống, vẫy vẫy tay. Tập đoàn Ốc Gia, Diêu Khang cũng có nghe nói qua. Đây chính là một tập đoàn có hậu trường lớn. Vừa rồi, lời nói của Diêu Khang, cũng chỉ nói nói mà thôi.

Lập tức, Diêu Khang lại nói lại một lần nữa:

- Mười tám nghìn tám trăm sao, tôi đưa ra giá hai mươi nghìn, nếu muốn bán, người trả giá cao hơn thì cũng là được rồi đi.

Nghe lời nói của Diêu Khang, mấy người Nhiếp Chấn Bang đều mỉm cười, nhất là Lý Lệ Tuyết. Là một người nắm quyền điều hành phương diện tài chính, kinh tế của Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp Chấn Bang có bao nhiêu tài sản, có khả năng là bản thân Nhiếp Chấn Bang không rõ ràng lắm. Nhưng, Lý Lệ Tuyết cũng là rất rõ ràng. Chỉ riêng cổ phần trong tập đoàn Ốc Gia, chỉ sợ con cháu đời đời kiếp kiếp về sau của Nhiếp gia cũng đều ăn không hết rồi. Chạy đi so tiền với Nhiếp Chấn Bang, đây không phải là múa đao trước mặt Quan Công, múa búa trước cửa Lỗ Ban sao?

Lập tức, Lý Lệ Tuyết cũng lạnh nhạt nói:

- Cô này, chúng tôi ra giá một trăm nghìn, chỗ này của cô có thể quét thẻ được sao?

Đối với đại đa số người dân ở trong nước mà nói, chi phiếu coi như là một thứ khá kỳ lạ. Nhưng, đối với một trung tâm mua sắm có quy mô lớn như của trung tâm mua sắm Ốc Gia thì, tự nhiên là có máy quẹt thẻ rồi.

Dù sao, giống như chi phí kiểu mấy loại sản phẩm cao cấp như vậy, động một cái chính là mấy chục nghìn, thậm chí là trên một trăm nghìn, ai cũng sẽ không cõng theo một cái thùng lớn đi tới đây đúng không.

Nhìn thấy Lý Lệ Tuyết lấy một tấm thẻ từ trong bóp đầm của mình ra, vô cùng dứt khoát mà quét thẻ, sắc mặt Diêu Khang cũng tối hẳn lại. Một trăm nghìn, đối với Diêu Khang mà nói, cầm là cầm được ra, nhưng, vì một người đàn bà, mua một bộ quần áo giá một trăm ngàn, vậy thì cũng có chút không đáng giá rồi. Nếu không phải mới vừa rồi đám người Nhiếp Chấn Bang muốn mua, Diêu Khang chỉ sợ là cũng sẽ không động tâm.

Vừa lúc đó, bên ngoài, một đám mặc đồng phục cảnh sát, phi thẳng tới bên này mà chạy. Cầm đầu một gã cảnh sát, bộ dạng ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, vào lúc này, đều có vẻ mồ hôi đổ đầy đầu. Phải biết một điều rằng, lúc này, mới là tháng hai mà thôi, thời tiết còn rất là mát lạnh. Nhưng, lại càng là cái bộ dạng này, mới đủ để chứng minh được rằng, cái đám người kia chạy tới được có bao nhiêu sốt ruột.

Nhìn thấy Diêu Khang, gã đàn ông lập tức nói:

- Anh Khang, tôi đã tới chậm rồi, thật xin lỗi.

Một gã đàn ông gần bốn mươi tuổi, lại gọi một tên thanh niên hai mươi mấy tuổi là anh, tình cảnh này, quỷ dị không thể nào nói ra được. Bên cạnh, Diêu Khang vào lúc này thấy được viện binh đên đây, cũng lấy lại được tinh thần, chỉ vào đám người Nhiếp Chấn Bang, lời lẽ rất là chính nghĩa, Diêu Khang nói:

- Lão Trương, mấy người nam nữ này, tôi hoài nghi bọn họ có hiềm nghi tiến hành hoạt động mại dâm. Tôi đề nghị, công an các anh bên này, hẳn là nên truy xét nghiêm khắc một chút. Đem mấy kẻ không biết sống chết này, đều bắt hết cả lại.

Nhiếp Chấn Bang cũng thật là không ngờ tên nhãi Diêu Khang này lại càng có gan hãm hãi được trắng trợn như vậy. Há mồm chính là mại dâm, chơi gái. Bên cạnh, mấy cô gái đều đã tối sầm lại vẻ mặt.

Dương An Na lại nổi trận lôi đình nói:

- Mi mới mại dâm chơi gái, cả nhà mi đều mại dâm chơi gái ấy.

Thần sắc Đổng Uyển nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Cơm không thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung. Tôi mặc kệ trong nhà anh có bối cảnh thế nào, dám nói như vậy thì chắc chắn sẽ phải trả giá rất lớn đấy.

Giờ phút này, Lý Lệ Tuyết cùng là nói lầm bầm:

- Nếu không phải là đặc biệt tới tế bái thì đáng lẽ nên mang theo Đại Long và Hổ Tử hai người rồi.

Mà lúc này, Nhiếp Tử Ngư cũng là bước lên trước, tức giận nói:

- Xem ra, vừa rồi thật sự là quá nhân nhượng cho mi rồi. Sớm biết sẽ như vậy, đáng lẽ nên một cước phế luôn thằng nhãi mi mới đúng.

Nghe thấy câu nói của Nhiếp Tử Ngư, sắc mặt của gã cảnh sát trung niên liền biến đổi, khẩn trương nhìn Diêu Khang, nhỏ giọng nói:

- Anh Khang, mới vừa rồi anh bị đánh?

Lúc này, sắc mặt Diêu Khang đã đỏ bừng cả lên, bị đá tới cái chỗ như vậy, nếu truyền ra, nói là mình bị bất lực hoàn toàn rồi, không có khả năng nữa, vậy mình còn có mặt mũi gì hay sao? Ngay lập tức, gã liền gằn giọng nói:

- Đội trưởng Trương, anh cũng đừng có quản mấy thứ này. Mau bắt mấy người này về cho tôi, tôi muốn đích thân chiêu đãi cả đám bọn chúng.

Sắc mặt Nhiếp Chấn Bang thật sự là không dễ nhìn. Trước mắt, tình huống đã rất rõ ràng rồi, lại là một dạng cấu kết điển hình giữa con cháu của một quan gia cùng với cán bộ trong bộ máy chính quyền. Nhiếp Chấn Bang đi tới, trầm giọng nói:

- Các anh vẫn còn là cảnh sát quốc gia nữa sao? Tôi thấy thế nào cũng không giống như là cảnh sát phục vụ cho nhân dân, mà càng giống như là tên nô tài ác độc của một tên con ông cháu cha thì đúng hơn? Muốn bắt người, cũng được, đưa giấy chứng nhận của mấy người ra đây.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch