Câu nói của Nhiếp lão cũng khiến cho Nam lão hơi sửng sốt. Ngay sau đó, Nam lão cũng cười nói:
- Lão Nhiếp, ông thật đúng là nhìn xa trông rộng rồi. Về mặt giáo dục con cháu, lão Lý so với ông, đúng là kém xa rồi.
Lão Lý mà Nam lão nói chính là ông nội của Lý Quốc Hoa, là cha của Lý Giang Sơn. Khác với cách tôi luyện, giáo dục của Nhiếp gia, cách mà Lý gia dùng là yêu thương che trở. Điều này cũng tạo nên sự khác biệt trong cách làm việc của hai người Nhiếp Chấn Bang và Lý Quốc Hoa.
Nhiếp Chấn Bang, coi trọng chính là dựa vào năng lực của chính bản thân mình, phát triển chính quyền địa phương, nhận được thành tích, từ đó có được cái gốc để thăng chức. Còn Lý Quốc Hoa, lại xem trọng là dựa vào bối cảnh quan hệ và thủ đoạn của bản thân mình. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao Nhiếp Chấn Bang lại bị Lý Quốc Hoa bức ép đến mức khốn cùng như vậy.
Cuối cùng, còn dẫn đến sai lầm lớn như vậy. Kéo phiếu trong cuộc tuyển cử Hội đồng nhân dân, đây là tối kỵ. Thân là Bí thư Thành ủy, bất kể như thế nào, nhất định phải giữ mình, lãnh đạo cấp trên sẽ không đi quan tâm cái gì là dân ý hai không dân ý. Không thể đảm bảo được kết quả tuyển cử, đây chính là sai lầm lớn nhất. Một Bí thư thành ủy, đến cấp dưới còn không kiểm soát được, như vậy làm bí thư cái gì.
Trầm mặc một hồi, Nam lão lại chậm rãi nói:
- Lão Nhiếp, ý của ông là?
Nhiếp lão lúc này nhìn xa xăm, sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói:
- Điều đi thôi.
Tráng sĩ tự chặt cổ tay sao. Giờ phút này, Nam lão cũng không khỏi không bội phục sự khôn ngoan và quyết đoán của ông anh cả này. Tiếp tục công tác ở thành phố Tân Lê, có đám ông già như mình ở phía đằng sau, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng, rõ ràng, Nhiếp lão đây là đang lo hậu sự cho chính mình rồi. Sức khỏe của chính mình, chính mình biết rõ. Sống thêm được một hay hai năm nữa? Cuối cùng, cũng có thể thế nào? Chính mình vừa nằm xuống, khó nắm chắc được rằng, Lý gia sẽ không lôi chuyện này ra để nói thêm nữa được. Đến lúc đó, Nhiếp Chấn Bang ngược lại sẽ bị động.
Nhưng, bây giờ điều chuyển đi mà nói, cũng coi như là một câu trả lời thỏa đáng. Sau này Lý gia không thể nào lôi chuyện này ra nói gì thêm nữa.
Nghĩ tới đây, Nam lão cũng khẽ mỉm cười nói:
- Địa phương mới, đã nghĩ kỹ chưa vậy?
Nhiếp lão lúc này mới cũng chỉ khẽ lắc đầu, trên mặt cũng hiện lên vẻ tươi cười nói:
- Vẫn chưa. Hiện giờ nghĩ tìm một địa phương thích hợp cũng không phải là dễ. Tôi thấy, chuyện này cứ để vài tháng nữa rồi nói đi.
Nói đến đây, trên mặt Nhiếp lão lại tỏ ra có chút tàn nhẫn. Nhiếp lão và Nam lão đều là những người đi ra từ trong chiến tranh. Sát khí tràn ngập thì còn chưa tới mức, nhưng quyết đoán sát phạt là vẫn có.
Nhìn bộ dạng này của Nhiếp lão, Nam lão hơi sửng sốt nhưng lại nói:
- Lão Nhiếp, việc của Thiết Lực, ông đừng lo nghĩ nữa. Bây giờ lãnh đạo chủ chốt mới đã nhận chức rồi. Thế hệ những người già chúng ta đã không thích hợp lộ diện nữa rồi. Chuyện này, ông giao cho tôi giải quyết. Bất kể như thế nào, Nhiếp Chấn Bang cũng là cháu nuôi của tôi. Lần này, lão Lý làm thật sự cớ hơi quá đáng rồi. Ỷ lớn bắt nạt nhỏ, thắng một cách không quang minh chính đại.
Hai ông lão, thậm chí, là hai người một phát dậm chân cũng có thể khiến khắp Hoa Hạ phải run rẩy, nói chuyện phiếm cùng với bàn luận ở trong viện an dưỡng Bắc Hà. Nhưng không có bất kỳ một người nào biết tính tình của Nhiếp lão là, không đến phút cuối cùng sẽ không nói ra vị trí xác định bước đi tiếp theo của Nhiếp Chấn Bang.
Mà ở thành phố Tân Lê bên này, sau khi hỏi thăm Nhiếp Chấn Bang cả một buổi tối, Ủy ban Kỷ luật khu tự trị cũng rất nhanh chóng đã thả người ngay rồi.
Đối với thành phố Tân Lê, đối với Đảng uỷ chính quyền khu tự trị bên này, bởi vì có sự ủng hộ hết lòng của Tưởng Chấn Toàn và Lý Dật Phong, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, Thiết Lực lại không có cách nào để xử lý Nhiếp Chấn Bang.
Hai tháng sau, Ban tổ chức Trung ương đã gửi công văn xuống dưới, miễn nhiệm chức vụ chủ tịch chính quyền khu tự trị Tây Bắc của Thiết Lực, do Đảng uỷ ủy viên thường vụ khu tự trị Tây Bắc, phó chủ tịch chính phủ A Đích Giang Ngải Mãi Đề đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch chính phủ khu tự trị Tây Bắc.
Cái chuyện này vừa xảy ra, hoàn toàn khiến cho cán bộ của khu tự trị Tây Bắc có phần nắm được không chính xác, bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang rốt cuộc lớn tới mức nào. Không những không có bất kỳ sự xử phạt nào, cuối cùng lại còn cách chức Thiết Lực.
Thời gian nửa năm thoáng qua. Sau khi bớt đi tên gây trở ngại Chu Thần này, toàn bộ thành phố Tân Lê, trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí. Trong Hội chợ Quảng Giao vào mùa xuân, thành phố Tân Lê với diện mạo hoàn toàn mới lại xuất hiện một lần nữa. Lần này vì có đã kinh nghiệm từ lần trước, mặt chuẩn bị có vẻ càng thêm chu đáo và đầy đủ hơn. Hội chợ Quảng giao diễn ra trong 15 ngày, tổng số tiền thu hút đầu từ của các hợp đồng là gần ba trăm triệu. Đây không phải chuyện ai đầu tư dựa vào quan hệ tình cảm, xã giao, mà đây chính là đầu tư hoàn toàn vì lợi ích kinh tế đích thực.
Dự án xây dựng sân bay Khố Lê, từ bốn tháng trước đã được hoàn thành giai đoạn công tác chuẩn bị. Sau khi tổ chức long trọng nghi lễ khởi công, sân bay Khố Lê chính thức được khởi công xây dựng.
Vào tháng năm này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê chính thức chuyển đến trụ sở văn phòng làm việc mới. Cùng với sự phát triển càng mở rộng của thành phố Tân Lê, kinh tế của huyện Vân ban đầu cũng đã có được sự phát triển vượt bậc.
Bước vào tháng mười, việc học tập của Nhiếp Chấn Bang ở trường đảng khu tự trị cũng chính thức kết thúc cũng lấy được tấm bằng tốt nghiệp của trường đảng.
Ngay sau đó, khách sạn Ốc Gia chính thức được khai trương. Tòa nhà Ốc Gia cao 21 tầng, bây giờ đã trở thành kiến trúc tiêu biểu của thành phố Tân Lê.
Trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê tổng cộng có 9 tầng. Về mặt kiểu dáng, tương tự như kiểu thiết kế của tòa nhà Đại lễ đường nhân dân ở thủ đô.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố căn cứ vào trục trung tâm đại sảnh của trụ sở làm việc mà tách ra. Bên trái là khu vực văn phòng Thành ủy, bên phải là khu vực văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Ở tầng trên cùng, ngoài cửa treo tấm bảng của văn phòng bí thư, đây chính là phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang.
Khác với văn phòng nhỏ hẹp lúc trước, phòng làm việc mới chỉ riêng diện tích hơn 200 mét vuông. Văn phòng lớn như thế, vừa vào cửa là một phòng làm việc khoảng 40 mét vuông, đây chính là chỗ làm việc của thư kí Dịch Quân. Ở bên cạnh, để một bộ sô pha và bàn trà nhỏ, nơi này dành cho cán bộ đến xin chỉ thị hay phúc đáp sử dụng.
Từ đây sau khi vào cửa, mới là phòng làm việc của Nhiếp Chấn Bang, vẻn vẹn diện tích 100 mét vuông. Bộ bàn ghế làm việc to lớn, thể hiện rõ khí thế của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Phía sau bộ bàn ghế là một dãy tủ sách, bên trong bày rất nhiều bộ sách là các tác phẩm vĩ đại. Nhiếp Chấn Bang cũng không phải để như vậy làm dáng. Đôi khi có thời gian, hắn cũng thường xuyên đọc những bộ sách này.
Ở một bên phòng làm việc có một cánh cửa, sau khi đi vào là tới một phòng nghỉ và một toilet hoàn chỉnh phối hợp với một căn phòng để đồ nhỏ. Ngày bình thường, cũng có thể sử dụng như phòng bếp, đây coi như là để lãnh đạo thuận tiện hơn khi làm thêm giờ.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ngồi trên ghế của mình, trên mặt bàn, đang để số liệu báo cáo kinh tế của thành phố Tân Lê 11 tháng trước. So với năm trước, thành tích năm nay của thành phố Tân Lê càng khiến cho người ta chú ý. Tăng trưởng năm nay vẫn duy trì ở mức trên 80%. Đối với thành phố Tân Lê mà nói, con số này có được khó khăn hơn nhiều so với năm ngoái.
Đúng lúc này, điện thoại di động để trên bàn của Nhiếp Chấn Bang bỗng nhiên vang lên. Nghe điện thoại, đầu bên kia liền truyền tới giọng nói của ông cụ:
- Chấn Bang à, có bận không?
Nghe câu nói này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ là đích thân ông gọi điện đến. Từ sau cuộc tuyển cử Hội đồng nhân dân, đã nửa năm không có liên lạc với ông cụ.
Sau khi Hội đồng nhân dân kết thúc hồi tháng ba, thì lại đến hội chợ Quảng giao. Vừa về đến thành phố lại có rất nhiều nhà đầu tư cũng đi theo đến ký kết thỏa thuận, trưng thu đất đai, sau đó lại là chuyện sân bay Khố Lê. Tiếp đến là di dời Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Sau đấy lại đến việc trùng tu và cải tạo các trường tiểu học và trung học của khu vực huyện Vân cũ. Ngay sau đó, lại là việc học tập ở trường đảng. Một chuỗi công việc diễn ra liên tục, Nhiếp Chấn Bang cũng không có thời gian về thủ đô nữa.
- Ông nội, tại sao ông lại đích thân gọi điện đến. Ông đây là…
Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khó hiểu. Nếu như nói là vấn đề sức khỏe của ông cụ, chắc có lẽ không phải đích thân ông gọi điện đến, hơn nữa, trong điện thoại, giọng nói của ông cụ tràn đầy khí thế, không giống bộ dạng có bệnh.
Lúc này Nhiếp lão lại không có bất kỳ vòng vo gì, thẳng thắn nói:
- Chấn Bang, lần này, ông chuẩn bị điều động cháu đi. Làm tốt việc chuẩn bị tư tưởng đi. Chuyện của thành phố Tân Lê, cho cháu thời gian nửa tháng để suy tính và sắp xếp. Có vấn đề gì có thể tìm Dật Phong giải quyết. Sau đó trở về thủ đô đi.
Nói xong, ông cụ căn bản không để Nhiếp Chấn Bang có thời gian nói câu nào, một tiếng “cạch”, ông cụ đã cúp điện thoại rồi.
Nghe câu nói này của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người. Điều động đi, ý của câu này là gì, đã rất rõ rồi. Nhất định là phải đi rồi.
Dù cho, thành phố Tân Lê còn xa vẫn chưa đạt được mục tiêu và trạng thái lý tưởng của mình. Nhưng, bây giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng đang rơi vào trầm tư. Lời của ông cụ, nhất định có đạo lý của ông cụ. Thành phố Tân Lê là trạm thứ nhất trên con đường làm quan của mình, coi như là một thời kỳ quan trọng. Điểm này, ông cụ muốn mình đến tìm Lý Dật Phong thu xếp đã có thể thấy được, ông cụ cũng đã biết rồi.
Nhưng, thế nào cũng muốn cho mình phải đi, trong chuyện này, sợ rằng đây là dư âm của việc kéo phiếu trong cuộc tuyển cử Hội đồng nhân dân mà. Từ sau khi bị Lý Dật Phong phê bình, Nhiếp Chấn Bang cũng đã hiểu. Cái điểm này, sợ rằng sẽ trở thành một vấn đề lớn của mình. Lúc này, ông cụ làm như vậy, e rằng cũng là để giải quyết vết đen của mình này.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang lập tức bấm điện thoại trên bàn nói:
- Tiểu Dịch, cậu hãy thông báo cho Trần Nhạc và Vĩ Dân hai người bọn họ. Tối nay, tập trung ở nhà tôi, chúng ta cùng tụ tập một buổi.
Sau khi tan làm, tối nay hiếm khi mà Nhiếp Chấn Bang không làm thêm. Nhiếp Chấn Bang tự mình vào bếp, sau khi làm một bữa ăn tối thịnh soạn, Bạch Lực Khắc, Tạ Dật, Nghiêm Phượng Kiều, Lâm Vĩ Dân, Lý Lâm, Trần Lạc, Phạm Chấn Minh, Lý Nham, Dịch Quân, Hô Diên Ngạo Bác bọn họ cũng đã ngồi đầy đủ ở trong này.
Nhìn mọi người, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại khẽ mỉm cười nói:
- Lúc chiều nay, tôi nhận được một tin, sợ rằng tôi không thể tiếp tục nhậm chức ở thành phố Tân Lê nữa rồi.
Vừa nghe được câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ảnh hưởng của Nhiếp Chấn Bang đến thành phố Tân Lê là một thứ không thể thiếu được. Bây giờ đột nhiên nghe thấy câu nói này của Nhiếp Chấn Bang, tất cả đều là một bộ khó có thể tin được.
Nhìn bộ dạng của mọi người, Nhiếp Chấn Bang lúc này tỏ ra hết sức độ lượng. Trên mặt từ đầu đến cuối đều là một nụ cười thản nhiên:
- Sao vậy? Làm gì mà đều một bộ dạng chán nản vậy? Cuộc vui nào rồi cũng phải có lúc tan. Các cậu, phải chúc mừng tôi mới đúng chứ.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người xung quanh và nói chậm lại:
- Trở lại vấn đề chính đi. Lần này, sau khi tôi đi rồi. Phương châm và đường lối phát triển của thành phố Tân Lê nhất định không được thay đổi. Thành phố Tân Lê là một khu thí điểm đi đầu về chiến lược phát triển bền vững của quốc gia. Đối với việc chế định chính sách của nhà nước là có tác dụng rất quan trọng. Tôi hy vọng, mọi người đang ngôi đây có thể đồng tâm hiếp lực. Làm tốt công tác của chính sách mang tính bền vững này.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang lại nói tiếp:
- Trước khi đi, cũng phải bàn bạc thật kỹ lưỡng sự sắp xếp sau khi tôi đi mới được.
Nói đên đây, tất cả mọi người không tự chủ được mà đều chăm chú lắng nghe. Nghe ý của Nhiếp Chấn Bang, mọi người đều hiểu rõ, chỉ sợ, lần này mọi người đều có cơ hội bước lên trên rồi.