Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 327: Lệnh tập kết

Chương 327: Lệnh tập kết



Kiểu trả lời này của Nhiếp Chấn Bang khiến Trang Ái Quốc rất là vừa lòng. Tính trước làm sau, đây mới là tố chất cơn bản mà một cán bộ thành thục phải có. Vỗ đầu liền quyết định, không có bất cứ sự tìm hiểu, điều tra nào, liền tùy ý đề xuất yêu cầu ra. Làm như vậy, Nhiếp Chấn Bang liền mất đi ý nghĩa bồi dưỡng trọng điểm cơ bản rồi. Một cán bộ chỉ biết vỗ đầu liền quyết định công việc như vậy, chắc chắn là không thể bước dài trong con đường này được.

Lập tức, Trang Ái Quốc cũng gật đầu nói:

- Được, tôi dự tính, hai ngày sau, bên phía Ban tổ chức Trung ương sẽ có lãnh đạo tìm cậu nói chuyện. Xế chiều ngày mai, đúng lúc tôi có chút thời gian, cậu tới đây một chuyến đi.

Vừa về tới trong phòng nghỉ ở câu lạc bộ Vương Triều, cả ba cô gái đều chạy ra đón. Ba người đều không phải cái loại con gái rượu này, trong thời gian nghỉ kết hôn mà lại bị gọi đi, khẳng định là có chuyện rồi. Nhìn bộ dạng chờ mong của ba người, Nhiếp Chấn Bang không đợi ba cô gái mở miệng liền chủ động nói ra:

- Vừa mới được tin tức xác thực. Lần này, anh khả năng phải xuống dưới địa phương. Thành phố Lương Khê của tỉnh Giang Bắc.

Tin xác thực theo miệng Nhiếp Chấn Bang nói ra, thì phải đúng là tin tức chân chính rồi, huống chi, còn có địa điểm xác thực. Chuyện này trên cơ bản cũng là đã quyết định hẳn ra rồi.

Bên cạnh, Dương An Na lập tức liền nói:

- Ừm, vậy chúng ta cũng chuẩn bị một lượt đi. Chị Uyển nhi, chị em chung ta tới thành phố Lương Khê trước để đánh tiền trạm, mua nhà ở đi. Chị Tuyết đang có thai thì không nên đi. Đợi khi nào chúng em làm xong rồi thì sẽ chuyển chị Tuyết tới đó.

Nghe cái giọng điệu này của cô nàng An Na, đây là chuẩn bị di dời toàn bộ rồi. Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không có phản đối, làm như vậy cũng tốt. Hiện giờ, hôn cũng kết rồi, An Na khẳng định là phải đi theo. Lại thêm Lý Lệ Tuyết đã có thai, nếu ở lại thủ đô thì Nhiếp Chấn Bang cũng lo lắng. Ba cô gái ở cùng một chỗ thì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng chậm rãi nói:

- Như vậy cũng tốt. Uyển nhi và An Na, hai em đi trước bố trí một chút. Như vậy, chúng ta vừa tới nơi là có thể vào ở luôn, cũng thuận tiện.

Mặc dù đi qua, khẳng định cũng có phân phối nhà ở. Nhưng, đó cũng không phải là quy định cứng nhắc rằng, bắt buộc là phải ở trong khu đại viện của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố. Chính mình có nhà ở, người khác chẳng lẽ còn có thể nói mình không được ở trong nhà của mình sao?

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đều nói như vậy rồi, Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết cũng không nói thêm cái gì nữa. Tuy nhiên, trong lòng hai cô cũng có chút vui sướng. Điều này cũng chứng minh Nhiếp Chấn Bang đối với với cả ba cô gái đều là bình đẳng.

Bên này, ba cô gái tất nhiên là đi qua một bên để bàn bạc về chuyện phòng ốc đi. Dù sao, ở ngoài mặt là không thể ở cùng một chỗ. Nhưng, trong ngầm, bố cục phòng ốc như thế nào, những thứ này cùng với những công việ chi tiết đều cần ba người tiến hành thảo luận rồi suy tính.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang thì đã lấy điện thoại ra, bấm số di động của Ninh Trí Viễn. Thành phố Lương Khê, tỉnh Giang Bắc, chuyện này đung là chỉ có thể tìm Ninh Trí Viễn mà thôi.

Điện thoại vừa được tiếp, tiếng nói của Ninh Trí Viễn ở đầu kia vừa mới vang lên, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói:

- Trí Viễn à, cậu tìm giúp tôi tư liệu về thành phố Lương Khê. Lần này, có khả năng tôi sẽ tới thành phố Lương Khê nhậm chưc. Cậu cố gắng nhanh một chút, tranh thủ vào buổi sáng ngày mai sẽ mang tư liệu tới bên câu lạc bộ Vương Triều giao cho tôi đi.

Cúp điện thoại xuống, sắc mặt Ninh Trí Viễn hiện lên chút thú vị. Tam ca lại chuẩn bị tới thành phố Lương Khê. Trước đó, ngay cả cha mình, Chủ tịch Ninh của tỉnh đều không có nhận được tin tức gì, xem ra chuyện này là xảy ra đột nhiện. Lúc này đây tới Lương Khê, tức là phải đối mặt trực tiếp với Lý Quốc Hoa. Coi bộ, từ nay về sau, tỉnh Giang Bắc sẽ không bình tĩnh được như vậy nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Ninh Trí Viễn lập tức liền bấm số điện thoại thư Ký Tô Kim Quốc của cha mình. Đầu kia vừa mới nghe điện thoại, Ninh Trí Viễn liền cười nói:

- Thư ký Tô, chào anh, tôi là Trí Viễn đây. Có một chuyện phải làm phiền anh giúp tôi một tay rồi.

Thân là thư ký, ở trước mặt công tử của Chủ tịch tỉnh, Tô Kim Quốc tự nhiên là không dám bày ra cái giá của thư ký lớn ở Ủy ban nhân dân tỉnh rồi, anh ta lập tức cũng cười ha hả đáp:

- Trí Viễn, khách sáo như vậy làm gì. Giữa anh em chúng ta còn cần khách sáo như thế sao? Nói đi, chuyện gì. Nếu tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm tốt cho cậu.

Ninh Trí Viễn lập tức nói:

- Anh Tô, một người bạn của tôi muốn có được tài liệu chi tiết về thành phố Lương Khê. Bên chỗ anh chuẩn bị giúp tôi một cái. Buổi tối tôi cần rồi. Anh gửi bản fax tới cho tôi đi. Có thể được không?

Bên kia, Tô Kim Quốc gần như là không chút do dự, rất nhan chóng liền gật đầu nói:

- Được, không có vấn đề.

Hiệu suất xử lý công việc của Ninh Trí Viễn đúng là rất không tệ. Nói là buổi sang, nhưng trên thực tế, vẫn chưa tới chín giờ sang, Nhiếp Chấn Bang bên này đã nhận được tài liệu mà Ninh Trí Viễn đưa tới. Tài liệu mà Nhiếp Chấn Bang cần cũng không phải là tài liệu khái quát về thành phố Lương Khê, mà là tư liệu về các thành viên trong bộ máy Thành ủy thành phố Lương Khê. Giới thiệu khái quát về thành phố thì tùy tiện chỗ nào cũng có thể tìm được. Mấy thứ đó, đợi sau khi Nhiếp Chấn Bang tới thành phố Lương Khê làm việc rồi xem tư liệu là được rồi, hiện giờ còn chưa cần thiết phải nghiên cứu. Nhiếp Chấn Bang muốn xem, chính là tư liệu của cán bộ thành phố Lương Khê. Cái này đối với việc Nhiếp Chấn Bang tới Lương Khê nhậm chức đó, có thể nói là có trợ giúp rất lớn. Cái gọi là biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng, chính là cái ý nghĩa này.

Nhìn tư liệu biểu hiện thì, thành phố Lương Khê với vị trí là một thành phố có kinh tế phát triển của tỉnh Giang Bắc, cũng là thành phố lớn thư hai của tỉnh, thành viên trong bộ máy lãnh đạo của thành ủy thành phố Lương Khê gồm tổng cộng có mười ba ủy viên thường vụ, con số này xem như là một hệ thống khá lớn rồi.

Bí thư Thành ủy thành phố Lương Khê Phạm Thường Thắng, Chủ tịch thành phố Ngũ Gia Thành, Phó Bí thư chuyên trách thành ủy Chu Trác Chân, Bí thư chính ủy Hoàng Giang, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Lôi Định Quốc, Phó chủ tịch thường trực thành phố Lý Quốc Hoa, Trưởng ban tổ chức Hoàng Tuấn Sơn, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Tiểu Cần (nữ), Tư lệnh quân phân khu Bành Khai Bảo, Phó Chủ tịch thành phố ủy viên thường vụ Triệu Tân Thiên, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc, Ôn Ngọc Hòa, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hồ Hữu Tuyền, Bí thư quận ủy quận Lương Thành Diệp Chính Văn.

Nhìn một cái Dương An Nah sách nà, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không có kỳ quái gì. Thành phố Lương Khê là thành phố lớn thứ hai của Giang Bắc, giá trị tiêu dùng đứng thứ nhất Giang Bắc, thậm chí sắp vượt qua tình lỵ của Giang Bắc là thành phố Giang Châu. Điểm này cũng đã có thể nói rõ vấn đề. Mười ba cái ủy viên thường vụ cũng không phải là nhiều, nếu tính ở trong nước thì cũng coi như là bình thường.

Cùng lúc đó, ở mặt sau đó còn có Dương An Nah sách thành viên của bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê, cùng với Dương An Nah sách nhân vật đứng đầu của các cục, các cơ quan trực thuộc thành phố. Có thể noi, đây là những tin tức chi tiết chính xác nhất có thể có được ở bề ngoài rồi. Ở phía dưới cùng, còn có một cái ghi chút, những ai có quan hệ chặt chẽ, những ai nghe nói có một chút mâu thuẫn, cùng với những thứ khác nữa. Có những Dương An Nah sách này, suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang liền hoàn toàn thông thấu. Cái này đối với việc chính mình đứng vững gót chân ở thành phố Lương Khê là có thể trợ giúp cực lớn.

Giờ phút này, trong suy nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, cungx đã nghĩ kỹ được lựa chọn người phù hợp rồi. Lời nói của Trang Ái Quốc đã rất rõ ràng, có thể cho chính mình dẫn người qua đó, nhưng, mặc dù Trang Ái Quốc nói là có yêu cầu thì cứ việc nói, nhưng trong chuyện này, dù sao cũng bao hàm một cái hạn độ. Nếu thật sự là cứ việc nói, vậy thì rõ ràng cứ để Nhiếp Chấn Bang đổi tất cả bộ máy thành ủy luôn cho xong, còn muốn suy tính nhiều như vậy sao?

Trầm tư một hồi, Nhiếp Chấn Bang cũng đã cẩn thận tính toàn. Trong ứng cử viên cho thư ký, Nhiếp Chấn Bang quyết định đem Dịch Quân điều tới Lương Khê đảm nhiệm Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, cũng tạm thời đảm nhiệm thư ký của mình. Trước mắt, Dịch Quân đã là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê, coi như là cán bộ cấp Cục trưởng. Điều nhiệm tới Lương Khê đảm nhiệm phó Trưởng ban thư ký, cũng là cấp Phó cục trưởng, chỉ có thể coi là điều chuyển ngang hàng. Chờ thêm một thời gian ngắn, sau khi Dịch Quân nắm giữ được tình hình rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Còn về thư ký, vậy là cần chọn lựa một lần nữa. Một ứng cử viên khác, Nhiếp Chấn Bang đang suy tính điều Trần Nhạc lại đây. Hiện giờ, Trần Nhạc là Ủy biên thường vụ Thành ủy thành phố Tân Lê, Bí thư chính ủy thành ủy kiêm Cục trưởng cục công an. Thành phố Tân Lê là thành phố cấp Phó Sở, cục Công an coi như là đơn vị cấp phó Cục, Trần Nhạc tăng cao nửa cấp, là cấp Cục trưởng. Điều nhiệm tới cục Công an thành phố Lương Khê đảm nhiệm Cục trưởng, vậy cũng là một lần điều chuyển ngang. Có hai người này ở, một mặt thì đây đều là cán bộ do chính mình đề bạt lên, khi sử dụng cũng nắm chắc năng lực, cũng thuận tay hơn. Một mặt khác thì, Dịch Quân cùng Trần Nhạc, một trong một ngoài, đối với việc nắm giữ Ủy ban nhân dân thành phố, thậm chí là chiếm được nhất định ảnh hưởng ở Thành ủy Lương Khê của mình cũng là có sự trợ giúp rất lớn.

Sau khi quyết định xong rồi, Nhiếp Chấn Bang lập tức bấm điện thoại của Dịch Quân. Điện thoại vừa được tiếp, đầu bên kia điện thoại liền vang lên tiếng nói của Dịch Quân có chút kinh ngạc cùng hung phấn:

- Bí thư, dạo này anh vẫn khỏe chứ?

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười:

- Ha ha, có cái gì không tốt chứ. Tôi cũng không phải ông gì bảy, tám mươi tuổi. Sức khỏe càng tang, ăn cay uống cay. Tiểu Dịch à, lần này gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu là muốn hỏi cậu một tiếng. Cậu có đồng ý rời khỏi thành phố Tân Lê, tới thành phố Lương Khê của tỉnh Giang Bắc để nhậm chức không?

Nghe được câu này, làm sao Dịch Quân còn không đồng ý chứ. Nói thật, đợi cái mệnh lệnh này, Dịch Quân đã đợi hai năm rồi. Tuy rằng Dịch Quân đã thành gia lập nghiệp rồi, nhưng Dịch Quân hoàn toàn hiểu rõ. Trước khi Nhiếp Chấn Bang rời đi, cũng đã có lời nói trước rồi, hiện giờ cuối cùng cũng đã chờ tới được. Về vấn đề gia đình, Dịch Quân cũng không phải trẻ con. Lần này qua đấy, chắc chắn sẽ không giáng cấp, nhưng vậy, vợ con của chính mình đều sẽ sắp xếp tốt được, điều này là chắc chắn rồi. Ngay lập tức, Dịch Quân cũng gật đầu nói:

- Bí thư, tôi chờ cái lệnh triệu tập này của anh đúng là chờ suốt hai năm rồi. Tôi không có vấn đề gì, tất cả đều dựa theo chỉ thị của Bí thư thôi.

Sự sảng khoái cùng dứt khoát của Dịch Quân khiến Nhiếp Chấn Bang cũng rất hài lòng. Tuy nói Dịch Quân là do mình đề bạt lên. Nhưng, cũng đã hai năm trôi qua rồi, có thể còn kêu gọi được hay không, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút lo lắng. Hiện tại xem ra, loại lo lắng này cũng chỉ là dư thừa. Sức hấp dẫn từ nhân cách của bản thân mình vẫn là còn. Sau khi cúp điện thoại với Dịch Quân xong, Nhiếp Chấn Bang lại bấm điện thoại của Trần Nhạc.

Khác với Dịch Quân, Trần Nhạc rốt cuộc cũng là làm công tác công an, mới vừa mở miệng liền nói chuyện đùa với Nhiếp Chấn Bang luôn:

- Bí thư, tôi coi như đã đợi được lệnh triệu tập của anh rồi. Tôi lúc nào cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Bí thư, anh cứ mở miệng đi.

Nghe đươc lời này của Trần Nhạc, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, cố ý nói:

- Trần Nhạc, làm sao anh liền biết tôi gọi điện thoại tới đây là để triệu tập anh? Không thể là điện thoại hỏi thăm bình thường sao?

Trong lòng Trần Nhạc nhưng là nhăn nhó cái mũi. Hai năm qua, Nhiếp Chấn Bang không có gọi điện thoại tới bao giờ. Bình thường, đều là do mình gọi điện thoại tới đấy. Tin anh ta mới là lạ.

Lập tức, Trần Nhạc cũng phối hợp với Nhiếp Chấn Bang mà nói:

- Bí thư, tôi nhưng là lúc nào cũng sẵn sàng. Cái cú điện thoại này của Bí thư gọi tới, tôi đây cũng là tưởng có nhiệm vụ tới đấy sao?

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả, lập tức lại nghiêm mặt nói:

- Được rồi, đừng có bần nữa. Đi thẳng vào vấn đề đi. Trần Nhạc, tôi nghĩ điều anh đến thành phố Lương Khê của tỉnh Giang Bắc. Anh chuẩn bị sẵn sàng đi.

Tác phong lãnh đạo của Nhiếp Chấn Bang đúng là càng ngày càng thành thạo rồi. Mỗi cái cấp dưới có tác phong khác biệt, cách thức nói chuyện của Nhiếp Chấn Bang cũng khác biệt. Nói chuyện với Dịch Quân, Nhiếp Chấn Bang là trầm ổn. Nói chuyện với Trần Nhạc, thì lại có chút tác phong của quân đội.

Đầu bên kia, tiếng của Trần Nhạc cũng truyền tới:

- Vâng, khi nào nhận đươc lệnh điều chuyển là tôi lập tức khởi hành đi tới thành phố Lương Khê ngay. Đi đánh tiền trạm cho Bí thư anh.

Sau khi đã làm xong công tác liên lạc tư tưởng với hai người này rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên. Lúc này đã là giữa trưa, khi bốn người đã ăn trưa cùng nhau xong rồi, đến giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang mới khó được nghỉ ngơi một chút. Hai giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang đúng giờ mới chạy tới trụ sở làm việc của Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Đi thẳng vào văn phòng của Trang Ái Quốc. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Trang Ái Quốc cũng mỉm cười gật đầu rồi nói:

- Nghĩ kỹ?





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch