Lời nói vừa dứt, toàn bộ hiện trường một mảnh yên lặng, sau đó lại là ồ lên. Những lời này nói được, cực kỳ ngang tàng và ngạo mạn. Điều này giống như Võ Tòng giết người ở lầu Uyên Ương trong Thủy Hử truyện vậy, sau khi giết người còn cố ý viết tên người giết lên tường, giống như Võ Tòng đánh hổ.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang chính là loại khí phách và ngang tàng đó, cũng khiến cho những con cháu thế gia trong thủ đô này đều khiếp sợ.
Quách Đào và Mã Triết lúc này cũng là không dám thở mạnh, so với đám người Nhiếp Chấn Bang, bọn họ mới là thế hệ con cháu chân chính.
Bề ngoài thì là nở mày nở mặt, nhân mô cẩu dạng, nhưng trên thực tế, trong nhà, lá gan những tên này còn nhỏ hơn cả mèo.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng là đắn đo được điểm này nên mới có vẻ không kiêng nể gì. Trên đất, trong mắt của Lý Mẫn Hoa lộ ra tia oán hận và căm giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, Nhiếp Chấn Bang lúc này ít nhất bị giết trên trăm lần.
Lần này, Lý Mẫn Hoa coi như gặp hạn triệt để, từ hôm nay trở đi, Lý Mẫn Hoa sẽ trở thành trò cười cho người khác trong vòng tròn ở thủ đô.
Nghĩ đến đây, Lý Mẫn Hoa đã đứng dậy, căm tức nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Được, mày được lắm, Nhiếp Chấn Bang, hoặc là hôm nay giết chết tao, nếu không ông đây chỉ cần tìm được cơ hội tao nếu không giết chết mày thì tao sẽ theo họ mày.
Nghe lời nói của Lý Mẫn Hoa, Nhiếp Chấn Bang lúc này lại cười nhạt một tiếng, rất khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào mày? Tao mọi lúc đợi mày đến. Có điều, Lý Mẫn Hoa, tao khuyên mày một câu, trước khi động thủ, tốt nhất là trước tiên tìm ông già nhà mày hỏi kỹ càng, Nhiếp Chấn Bang tao là xuất thân từ đâu.
Nói câu này Nhiếp Chấn Bang không phải là không có căn cứ. Trước tiên, Nhiếp gia là gia tộc lâu đời của quân đội, hiện nay ông cụ mặc dù đã không còn, nhưng mạng lưới quan hệ vẫn đang còn. Muốn động Nhiếp gia, những người khác thuộc Nhiếp hệ khó tránh sẽ có cảm giác thỏ chết cáo thương, nếu như vậy, đạn bắn ngược từ người thuộc Nhiếp hệ không phải là chuyện đùa.
Còn về báo thù mang tính cá nhân, Nhiếp Chấn Bang càng không sợ, người đi ra từ lão Hổ đoàn nếu đến chút chuyện này cũng giải quyết không nổi thì đó cũng không phải là Nhiếp Chấn Bang.
Lý Mẫn Hoa thần sắc u ám, một tay che bên má trái, lúc này trên mặt cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến khiến Lý Mẫn Hoa khắc trong tâm khảm, đây là sỉ nhục cả đời.
Ánh mắt từ trên người Nhiếp Chấn Bang quét qua trên người của mọi người, liên đới theo liền căm hận cả đám người Vân Trí Quang, Lưu Côn và Triệu Tinh Long.
Trầm mặc một lúc, Lý Mẫn Hoa hừ lạnh một tiếng nói:
- Đào tử, tiểu Triết, chúng ta đi. Núi không chuyển nước chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cái chuyện này chúng ta chắc chắn sẽ có ngày đòi lại về.
Đợi ba người Lý Mẫn Hoa rời khỏi, Vân Trí Quang lúc này cũng bước đến, đại thiếu gia Vân gia vẫn siêu thoát như vậy, bàng quan như vậy, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên nói:
- Tam thiếu gia danh bất hư truyền thật. Mấy đứa trẻ này ngông cuồng là có ngông cuồng chút, có điều chúng đều là loại được nuông chiều trong nhà, nếu trở về cáo trạng, Tam thiếu cũng sẽ có phiền phức, nếu cần tôi giúp đỡ, đến lúc đó cứ việc gọi điện cho tôi.
Lời nói của Vân Trí Quang khiến mày của Nhiếp Chấn Bang nhíu lại, Vân Trí Quang người này thực sự là quá tự cao rồi. Nói như vậy khiến cho người ta có cảm giác hắn ta giống như là thượng đế vậy. Đây là kiểu dát vàng lên mặt mình điển hình, đương nhiên, Vân Trí Quang dám nói như vậy, tất nhiên cũng là có sự tự tin của hắn.
Có điều, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng thản nhiên cười nói:
- Vân đại thiếu gia không cần đâu. Những đứa trẻ này lông còn chưa mọc dài hết, tôi sẽ không để vào mắt. Còn về người sau lưng bọn chúng? Haha, nếu người trong thủ đô đều cho rằng ông cụ nhà tôi đi rồi thì dễ ức hiếp, cứ tự nhiên có thể thả ngựa đến thử xem, tôi cũng muốn xem xem, Nhiếp Chấn Bang tôi tự bỏ bản thân xem có thể kéo hoàng đế xuống ngựa hay không.
Từ lúc mình tự ra tay với Lý Mẫn Hoa, Nhiếp Chấn Bang đã nghĩ xong đường đi sau này của mình. Ông cụ đi rồi, bây giờ các gia tộc trong thủ đô, người xem chừng, người thăm dò, đều đang nhìn vào hành động bước tiếp theo của Nhiếp gia. Nếu một mặt tỏ ra yếu đuối, vậy thì các đồng bạn hợp tác của Nhiếp gia đều sẽ xem xét lại quan hệ giữa gia tộc của mình với Nhiếp gia. Đợi đến khi tất cả liên minh đều biến mất, lúc đó Nhiếp gia mới là kẻ cô đơn chính thức, đối tượng bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp. Chuyện như vậy kiếp trước Nhiếp Chấn Bang đã trải qua một lần rồi, kiếp này cũng không muốn quay lại nữa. Còn Lý Mẫn Hoa, chắc chắn là đối tượng lập uy tốt nhất. Mục đích của Nhiếp Chấn Bang rất đơn giản, chỉ là muốn thông qua cái tát Lý Mẫn Hoa đểu truyền đạt một tín hiệu đến các gia tộc khác trong thủ đô, Nhiếp gia, ông cụ mặc dù không còn, nhưng Nhiếp gia vẫn là Nhiếp gia của trước đó, không có thay đổi gì. Làm như vậy cũng là duy trì thế lực cho Nhiếp gia, Nhiếp Chấn Bang lúc này đương nhiên sẽ không đem cơ hội này cho Vân Trí Quang.
Trang viên lâu đài cổ Á Âu, nơi sâu nhất là một viện đình kiểu Trung Quốc, xây dựng bằng trúc, trong tiết trời đông xuân giao hòa có vẻ có chút lành lạnh, ở giữa đình, bên cạnh đặt một chậu than, trên bàn bát giác đặt bộ dụng cụ trà, có chút ý cảnh pha trà ngày đông.
Lúc này, bên trong đình, Vân Trí Quang đang ngửi hương thưởng trà, bộ dạng say mê dương dương tự đắc. Giờ phút này, bên cạnh Vân Trí Quang, một người đàn ông trung niên cúi đầu nói:
- Vân thiếu gia, điều tra cho thấy, chuyện Nhiếp Chấn Bang đuổi người hôm qua dưới sự lan truyền của một số người có dụng ý, bây giờ toàn bộ người trong vòng tròn ở thủ đô đều đã biết chuyện này rồi. Đúng như ngài dự đoán, Lý gia lần này duy trì sự im lặng, không có bất kỳ hành động gì.
Nghe được câu này, Vân Trí Quang hài lòng gật đầu, không phải là vui cho Nhiếp Chấn Bang, mà là tự kiêu vì phán đoán của hắn ta.
Vân Trí Quang lập tức cũng tự nói:
- Nhiếp Chấn Bang, Tam thiếu gia của Nhiếp gia, Tam ca tiếng tăm lừng lẫy trong thủ đô quả nhiên ra tay bất phàm.
Bên cạnh, người đàn ông trung niên dường như là để nói hùa theo Vân Trí Quang, lập tức cười nói:
- Vân thiếu gia, sao lại nói như thế được?
Theo Nhiếp Chấn Bang, chỉ cần là người thì không thể không có khuyết điểm, không có nhược điểm. Có người yêu tiền tài, có người yêu danh tiếng, những thứ đó đều là một số khuyết điểm ở bên ngoài. Mà khuyết điểm của một vài người, ẩn sâu bên trong. Bên ngoài nhìn thì dường như không có khuyết điểm gì, nhưng không phải là thật sự không có khuyết điểm, chẳng qua là bị che dấu ở chỗ sâu mà thôi. Vân Trí Quang chính là như vậy, loại cảm giác đứng phía sau màn mà nắm tất cả ở trong tay này kỳ thực chính là khuyết điểm của Vân Trí Quang.
Lúc này trên mặt của Vân Trí Quang cũng hiện ra vẻ đắc ý, theo Vân Trí Quang thì có thể nhìn xuyên mánh khóe của người khác, loại cảm giác này là sảng khoái nhất.
Vân Trí Quang lập tức mỉm cười một cái, giải thích nói:
- Vân Thiên, cái nước cờ này của Nhiếp Chấn Bang, nhìn thì vô cùng nguy hiểm, một bước đắc tội ba gia tộc có quyền lực nhất trong thủ đô hiện nay, nhưng người bình thường lại không biết, đây ngược lại là một biện pháp bảo đảm cho Nhiếp gia.
Ông cụ Nhiếp gia không còn, Nhiếp gia mất đi một bùa hộ mệnh cao cấp trực tiếp, đây là hoàn cảnh xấu không thể thay đổi. Còn hiện tại, Nhiếp Chấn Bang cùng lúc đắc tội với Chủ tịch Quách và Chủ tịch Cố, nhưng lại nắm chừng mực rất tốt, tranh đấu giữa tiểu bối mà thôi, như vậy Quách gia và Cố gia ngược lại không tiện ra tay.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang lại đắc tội chết với Lý gia, như vậy ngược lại khiến hai người Tổng Bí thư Viên và bác cả của tôi đều yên tâm. Ông cụ Nhiếp gia không còn, nhưng Nhiếp Chấn Bang lại làm như vậy, Nhiếp gia muốn bảo toàn, nhất định chỉ có thể toàn lực dựa vào Tổng Bí thư Viên và bác cả tôi bên này. Cho nên, Lý gia nếu dám động Nhiếp gia, Tổng Bí thư và bác cả tôi đều sẽ không chấp nhận được.
Vân Trí Quang đều có thể đoán ra, trong thủ đô, những lão hồ ly của các gia tộc đương nhiên cũng có thể đoán ra được. Có điều, điểm này Nhiếp Chấn Bang lại không quan tâm. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang ước gì những người này có thể đoán ra, nếu không, sao có thể thể hiện được giá trị của mình. Không có giá trị thì sao có thể nói cho người đời, Nhiếp gia bất cứ lúc nào cũng có thể trỗi dậy được đấy. Như vậy, gia tộc khác trước khi động thủ đều sẽ phải suy nghĩ và cân nhắc, đắc tội với một nhân vật nổi bật của chính trị trong tương lai, có nhất thiết như vậy hay không?
Tại Quách gia, là Chủ tịch Mặt trận tổ quốc của cả nước, đường đường thủ trưởng đứng thứ tư trong Bộ Chính trị, Chủ tịch Quách cũng coi như là đi đến thời khắc huy hoàng nhất của đời người.
Lúc này, trong phòng khách, Chủ tịch Quách vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cháu trai Quách Đào đứng ở trước mặt, nói với mấy người con trai ở bên cạnh:
- Mấy đứa các con sau này phải xem chừng cho tốt bọn chúng, nước ở thủ đô này không phải là bây giờ bọn chúng có thể đi lội vào được. Tiểu Đào thời gian này không được ra ngoài, ở nhà suy nghĩ cẩn thận cho ông, còn lật trời nữa, Nhiếp Chấn Bang là người các cháu có thể đối phó sao?
Chuyện này không những ở Quách gia, ở Cố gia, thậm chí là ở những gia tộc khác cũng đều lần lượt diễn ra. Các ông cụ của gia tộc đều dặn dò con cháu mình tuyệt đối không được đấu với Nhiếp Chấn Bang, nếu không chịu thiệt thòi rồi tự mình xử lý lấy.
Lý gia bên này, lúc này Lý lão ngồi trên sô pha, sau khi trầm mặc hồi lâu lại thở dài một tiếng:
- Ai, sinh con phải sinh giống như Nhiếp Chấn Bang, Nhiếp gia có một người thừa kế giỏi đấy.
Lời nói của Lý lão vừa dứt, bên cạnh, Lý Trường Giang cũng chậm rãi nói:
- Cha, lần này, Nhiếp Chấn Bang đứa trẻ này một mũi tên trúng ba cái đích, mưu kế như vậy, tố chất tâm lý như vậy, e là sẽ trở thành tai họa lớn đối với Quốc Hoa trong tương lai. Lần này trong đại hội Hội đồng Nhân dân thành phố Lương Khê, cha xem có cần hay không?
Lý lão nghe đến đây, lập tức cũng gật đầu nói:
- Được, chuyện này, Trường Giang, con đi xử lý đi. Nhớ kỹ, không được làm quá rõ ràng, nếu không, Tổng Bí thư Viên bên đó con không dễ báo cáo. Thẩm Ngôn Thạc người này sẽ không vứt đi cái mũ của mình để ủng hộ chúng ta đâu.
Ngay khi các thế gia tử trong thủ đô đang chuẩn bị đợi xem trò hay, chuyện này lại biến mất trực tiếp như thể chưa từng xảy ra, như thể chưa từng có bất kỳ xung đột nào vậy. Cảnh tượng này khiến cho các thế gia tử này mở rộng tầm mắt.
Tam ca thật là uy phong. Ngay trước mặt các gia tộc thủ đô, quét liền ba gia tộc, loại quyết đoán này, uy phong này, nhất thời khiến Nhiếp Chấn Bang có chút khiến người phải kinh hãi. Danh tiếng của Tam ca, lại một lần nữa vang vọng ở thủ đô. Mà Nhiếp Chấn Bang lúc này, lại đang ngồi trên chuyến bay đến Giang Châu.