- Bí thư Thạch, xin chào. Tôi là Nhiếp Chấn Bang. Sau này công việc ở thành phố Vọng Hải có chỗ nào không đúng, không phù hợp mong ngài phê bình chỉ ra chỗ sai.
Nhiếp Chấn Bang lúc này chủ động tiếp đón.
Dáng người thẳng tắp, cả người lộ ra thần thái mạnh mẽ. Kiểu phong thái này làm cho khí tràng của Nhiếp Chấn Bang rất đủ. Lúc này, tình cảnh khá lúng túng, phương pháp hóa giải chính là tự mình chủ động đi lên.
Nghe những lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Thạch Nghị Vũ quay đầu nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, cũng không có đưa tay ra, chỉ gật đầu thăm hỏi một chút, nói:
- Đồng chí Tiểu Nhiếp, không tồi, không tồi. Xem ra còn có chuyện giống như vậy.
Câu này, Thạch Nghị Vũ nói lên mặt hết sức. Trong lời nói, trong lúc vô hình đã đưa Nhiếp Chấn Bang xuống làm hậu bối, hoàn toàn không phải cùng đẳng cấp.
Khi đoàn người đến gần lễ đường Thành ủy, Thạch Nghị Vũ lúc này lại cùng Tôn Vũ Châu đứng lên trên bục chủ tịch. Chi tiết này lại thể hiện sự kiêu ngạo và lên mặt của Thạch Nghị Vũ. Bất kể như thế nào, cho dù bản thân ông là cán bộ cấp thứ trưởng, cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Phúc Kiến, còn treo tấm biển phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng làm quan đến mức độ này, lẽ nào thật sự không hiểu phó bí thư Tỉnh ủy chỉ là cùng cấp với các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác?
Mà Tôn Vũ Châu dù gì cũng là ủy viên thường vụ đích thực. Hơn nữa, suy cho cùng vẫn là đại diện Tỉnh ủy tới. Quan hệ là uy tín và bộ mặt của Tỉnh ủy. Thạch Nghị Vũ làm như vậy là vô cùng quá đáng.
Lúc này, trong lễ đường có thể chứa tám trăm người, không còn chỗ ngồi. Hai bên phía trước bục, có một thợ chụp ảnh theo sát chụp ảnh. Bên dưới bục cũng tập chung không ít phóng viên truyền thông của địa phương thành phố Vọng Hải.
Trên bục chủ tịch, biểu ngữ treo trên cao, bên dưới màu đỏ viết “ Hội nghị cán bộ thành phố Vọng Hải”.
Trên bục chủ tịch, Tô Vũ Châu ngồi bên trái, bên phải là Thạch Nghị Vũ, bên cạnh Tô Vũ Châu là Vương Á Quang chủ tịch thành phố Vọng Hải, bên cạnh Thạch Nghị Vũ là Hồ Trung Thành chủ tịch Mặt trận tổ quốc thành phố. Ngoài ra, ủy viên thường vụ của thành phố Vọng Hải như phó bí thư chuyên trách thành ủy Trương Tổ Tư, chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Từ Tư Nguyên, Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật Cố Đông Lương, Trưởng ban Tổ chức Lưu Á Phu, Trưởng ban Tuyên giáo Lâm Mặc Hàn, Phó ủy viên thường vụ thành phố Triệu Định Quang, Trưởng ban thư ký thành ủy Lưu Tư Tồn, Trưởng tư lệnh quân khu Trương Chính Quang, Chủ tịch ủy ban Mặt trận thống nhất Tưởng Lệ cùng với bí thư quận ủy khu công nghệ cao Vọng Hải Triệu Phi....đều lần lượt ngồi trên bục chủ tịch. Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi bên phải Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hồ Trung Thành.
Điểm này, Thạch Nghị Vũ thật ra hiểu rõ, một số lời nói, hành vi quá đáng nho nhỏ cũng không nói lên điều gì. Tôn Vũ Châu cũng không thể lấy việc này nói, nhưng vấn đề chỗ ngồi, Thạch Nghị Vũ lại là nghiêm túc tuân thủ điểm này, vẫn để cho ghế chủ tịch ra ngoài.
Phải biết rằng truyền thống của TQ từ trước đến nay chính là lấy bên trái làm trọng. Từ thời Tần kéo dài cho đến nay, mặc dù đằng sau cũng là thời đại lấy bên phải làm trọng. Nhưng thói quen vẫn là lấybên trái làm trọng. Hiện tại trên bục chủ tịch, mười lăm người vừa vặn để Tôn Vũ Châu ngồi giữa.
Thạch Nghị Vũ người này bề ngoài thoạt nhìn lỗ mãng không chịu nổi, lời nói cử chỉ không có e dè cái gì, nhưng hiện tại xem ra người này không hẳn đơn giản như vậy. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư.
Sau khi đợi cho tất cả mọi người ngồi yên vị, trưởng ban thư ký thành ủy, ủy viên thường vụ thành ủy Lưu Tư Tồn đi tới trước đài chủ trì, đối diện với micro nói:
- Sau đây xin mời trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tô Vũ Châu đọc quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm của Tỉnh ủy.
Sau khi Lưu Tư Tồn nói xong, Tôn Vũ Châu cũng đứng lên. Trước mặt ông ta cũng bố trí một micro. Nhìn xung quanh cán bộ lãnh đạo trong hội trường một chút, Tôn Vũ Châu trầm giọng nói:
- Căn cứ theo tinh thần của hội nghị lần thứ mười hai của Tỉnh ủy Phúc Kiến, trải qua quyết định suy xét thận trọng của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, miễn nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ thành phố Vọng Hải đồng chí Lâm Tiểu Minh, đồng thời chấp nhận đồng chí Lâm Tiểu Minh từ chức phó chủ tịch thường trực UBND thành phố. Mặt khác phân công đồng chí Nhiếp Chấn Bang nhận chức , đảm nhận chức vị ủy viên thường vụ thường vụ thành ủy Vọng Hải, đồng thời đề cử người được chọn làm Phó chủ tịch thường trực UBND thành phố.
Tiếp theo, Tôn Vũ Châu theo bản tài liệu, đọc tóm tắt lý lịch của Nhiếp Chấn Bang:
- Nhiếp Chấn Bang, nam, hai chín tuổi, lớn lên ở Yến Bắc Đường, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh ngành kinh tế học. Năm 86 vào đại học Bắc Kinh học khoa tiếng trung. Năm 90 đến năm 92 công tác tại Trung ương Đoàn thanh niên. Năm 93 đến năm 95 được điều động đến huyện Lê thị xã Bá Châu khu tự trị Tây Bắc làm phó chủ tịch huyện, chủ tịch huyện, huyện Lê đặc cách lên làm chủ tịch thành phố, bí thư thành ủy Tân Lê. Trong thời gian học ở trường đại học Bắc Kinh, dưới sự hướng dẫn của giáo sư kinh tế học Vương Thạch Sinh cũng học nghiên cứu sinh và tốt nghiệp. Năm 95 đến năm 97 điều chuyển về ban kỷ luật trung ương đảm nhiệm vai trò phó chủ tịch thường trực năm phòng giám sát kỷ luật, cán bộ chính cấp cục. Năm 97 đến năm 98 đảm nhiệm chức vụ chủ tịch UBND thành phố, Phó bí thư thành ủy thành phố Lương Khê tỉnh Giang Bắc.
Sau khi đọc xong tóm tắt lý lịch, Tôn Vũ Châu tiếp tục nói:
- Các đồng chí, đồng chí Nhiếp Chấn Bang năng lực công tác là rõ như ban ngày.
- Đồng chí như vậy thật sự đến gia nhập vào đội ngũ cán bộ của Vọng Hải chúng ta, điều này cũng nói rõ sự chú ý và coi trọng của trung ương đối với thành phố Vọng Hải chúng ta. Sau đây, mời đồng chí Nhiếp Chấn Bang phát biểu một chút diễn thuyết nhậm chức.
Bên dưới khán đài ánh mắt của toàn bộ cán bộ đều tập trung vào mình. Đối với kiểu ánh mắt này, Nhiếp Chấn Bang vẫn là không để ý. Nguyên nhân rất đơn giản, chẳng có gì kỳ lạ cả, tuổi của mình, kinh nghiệm của mình chính là tiêu điểm tập chung những cán bộ này.
Đứng lên, đi đến phía trước bục chủ trì, suy tư một chút lập tức cất cao giọng nói:
- Kính thưa trưởng ban Tôn, kính thư các vị lãnh đạo, các đồng chí. Thành phố Vọng Hải là đặc khu kinh tế mở cửa tốp đầu của nước ta, có thể đến Vọng Hải nhậm chức, đây là vinh hạnh của tôi, cũng là một thử thách đối với tôi. Bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy thành phố Vọng Hải cũng là một bộ máy rất đoàn kết, bộ máy có sức chiến đấu. Tôi tin tưởng rằng dưới sự dẫn dắt của Bí thư Thạch, thành phố Vọng Hải nhất định có thể giành được nhiều thành tựu hơn nữa.
Bài phát biểu nhậm chức này, nếu là đổi thành năm đó khi mới đi huyện Lê có lẽ vẫn còn có chút lo lắng và sợ hãi. Nhưng hiện nay ư? Sự tôi luyện tám năm này sớm đã là ngựa quen đường cũ, vô cùng thành thục rồi.
Tiếp theo, Thạch Nghị Vũ đại diện thành ủy Vọng Hải biểu thị sự hoan nghênh và kỳ vọng đối với việc nhậm chức của Nhiếp Chấn Bang. Tự nhiên, một chút hơi quá này đều là một số lời nói công thức hóa bên ngoài, không có bất kỳ ý gì. Sau khi đợi bài phát biểu của Thạch Nghị Vũ xong xuôi, Trưởng ban Thư ký thành ủy Lưu Tư Tồn tuyên bố tan họp. Lúc này, Thạch Nghị Vũ cũng đứng dậy, cười nói bên cạnh Tôn Vũ Châu:
- Trưởng ban Vũ Châu, ngài xem, đây đã là đến lúc dùng cơm trưa rồi, để biểu thị sự cám ơn đối với Tỉnh ủy, đã đưa tới cho chúng tôi một cán bộ tốt như vậy, cũng là để đón gió tẩy trần cho đồng chí Nhiếp Chấn Bang. Ở khách sạn Vọng Hải chúng tôi đã chuẩn bị bữa rượu nhạt, mời trưởng ban Tôn hạ cố đến dự.
Lúc này, Tôn Vũ Châu đối với thái độ hôm nay của Thạch Nghị Vũ có thể nói là nhẫn nhịn không nổi nóng. Mình dù gì cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Thạch Nghị Vũ ngươi làm như vậy, rõ ràng là không nể mặt mình. Bữa cơm này, mình vẫn còn thể thể đi được sao?
Lập tức, Tôn Vũ Châu lại lạnh nhạt nói:
- Bí thư Thạch, không phải khách sáo như vậy. Bí thư Tỉnh ủy Trần còn bảo tôi đi thành phố Hải Tuyền quan sát một chút công tác tổ chức của thành phố Hải Tuyền. Không dùng cơm được. Lần sau, lần sau nhé, vẫn luôn là có cơ hội mà.
Vừa nghe những lời nói của Tôn Vũ Châu, vẻ mặt tươi cười của Thạch Nghị Vũ đột nhiên dừng lại, cười khẩy nói:
- Ha ha, nếu trưởng ban Vũ Châu có chỉ thị của Bí thư Trần và nhiệm vụ trên mình, tôi cũng không nói nhiều nữa. Sau này, xin trưởng ban Vũ Châu chỉ đạo và ủng hộ nhiều hơn nữa công tác của thành phố Vọng Hải chúng tôi.
Lúc này, Tôn Vũ Châu lại là vẻ mặt không có biểu cảm, gật đầu một cái, đi đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, công việc của tôi cũng là hoàn thành thuận lợi rồi. Năng lực của cậu, tổ chức cũng rất tin tưởng và khẳng định. Làm tốt nhé.
Tôn Vũ Châu lúc này lại là cố ý nói vài câu với Nhiếp Chấn Bang. Mục đích rất rõ ràng, chính là trợ giúp và tạo thế cho Nhiếp Chấn Bang. Nếu Thạch Nghị Vũ không thể hiện những lời nói mạnh bạo như vậy, Tôn Vũ Châu có lẽ sẽ không như vậy.
Nhưng đủ loại biểu hiện của Thạch Nghị Vũ hôm nay cố nhiên là muốn ra thế phủ đầu cho Nhiếp Chấn Bang. Nhưng lại là làm hơi quá một chút, ngay cả Tôn Vũ Châu cũng không nể mặt. Lúc này, Tôn Vũ Châu làm nên loại chuyện này tự nhiên không có kiên nể bất kỳ gì.
Nhìn xe của Tôn Vũ Châu chậm rãi chạy ra khỏi cổng chính của UBND thành phố và thành ủy, Thạch Nghị Vũ vốn dĩ còn có vẻ mặt tươi cười đột nhiên chìm xuống, khạc một cái, một cục đờm trực tiếp rơi xuống đất, nhìn chăm chú vào bóng xe, thấp giọng nói:
- Ta phỉ nhổ vào, cái thứ gì, vẫn còn thật sự cho rằng ông là nhân vật gì, không biêt xấu hổ.
Giọng nói của Thạch Nghị Vũ tuy không lớn nhưng làm cho người bên cạnh như Nhiếp Chấn Bang, Vương Á Quang đều nghe rất rõ.
Thạch Nghị Vũ đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mượn cớ gây áp lực cho Nhiếp Chấn Bang. Mục đích chính là muốn nói cho Nhiếp Chấn Bang biết, thành phố Vọng Hải này là thiên hạ của ai.
Nói xong, Thạch Nghị Vũ bước đi hai bước, bên cạnh, một chiếc xe Bentley châu Âu chậm rãi đỗ ngay cửa của Thạch Nghị Vũ, biển số xe Nam D00630. Thư ký của Thạch Nghị Vũ Trương Hiểu Hải cũng chạy chậm đường nhỏ giúp Thạch Nghị Vũ mở cửa xe. Sau khi đợi Thạch Nghị Vũ ngồi lên xe cuốn bụi mà đi.
Nhiếp Chấn Bang cũng kinh ngạc há mồm trợn mắt. Đây là xe chuyên dùng của Thạch Nghị Vũ? Bên cạnh, Vương Á Quang cũng là cảm nhận được sự bất thường của Nhiếp Chấn Bang, lập tức mỉm giải thích:
- Chủ tịch Nhiếp, đây là xe chuyên dùng của Bí thư Thạch, xe số một. Trên thực tế là Hồ Trung Thành mặt trận tổ quốc đang dùng. Sinh nhật của Bí thư Thạch chính là ba mươi tháng sáu. Cho nên chọn biển xe này, ngoài ra xe là thuộc loại xe tiếp đón khách nước ngoài của Thành ủy. Bí thư Thạch bên này xem như tạm thời sử dụng, cũng không tính là vượt chỉ tiêu.
Giờ phút này, đối với cách làm người của Thạch Nghị Vũ, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng xem như có được sự hiểu biết ban đầu. Tổng kết lại, hai chữ: hung hãn. Tùy chỗ nhổ nước bọt, trước mặt bộ máy lãnh đạo ủy viên thường vụ thành phố Vọng Hải, không có chút kiêng nể, đối đãi với lãnh đạo cùng cấp của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lại không có nửa phần tôn trọng, xe chuyên dùng càng là đặc thù duy nhất của thành phố Vọng Hải. Nói cái gì xe chuyên dùng tiếp đãi khách nước ngoài, nói là mượn cớ, con đường này Nhiếp Chấn Bang cũng rất rõ. Đây chỉ là bên ngoài mà thôi, trên thực tế đây là xe chuyên dùng của Thạch Nghị Vũ.
Nhưng, sự hung hãn này vẫn chỉ là trên vẻ ngoài. Sự ngông cuồng và thô bạo của Thạch Nghị Vũ rất hiển nhiên chỉ là bề ngoài. Trên thực tế Thạch Nghị Vũ người này chỉ sợ không phải là sự hung hãn dễ hiểu, sự hung hãn trong tâm mới là mình kiêng kỵ nhất.