Tào Hậu An lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo sự khinh thường. Ông ta nhìn Lương Lễ Quý rồi nói:
- Lương công tử, cậu đến đây làm gì? Cậu không phải là nhân viên trong thể chế, cũng không phải là nhân viên có liên quan đến chuyện này. Cậu làm vậy có phải là xen vào chuyện người khác không?
Là một Bí thư Thành ủy một thành phố cấp địa (thành phố cấp 3), nếu như Chủ tịch Lương có mặt ở đây, Tào Hậu An nhất định sẽ phải kính sợ. Nhưng Lương Lễ Quý thì không có thể diện lớn đến như vậy.
Lúc này bị Tào Hậu An nói như vậy, Lương Lễ Quý cũng vô cùng tức giận. Không ngờ, Tào Hậu An này lại không biết nhìn tình hình đến thế. Xem ra, cha của Chu Dã có hi vọng rồi.
Nghĩ tới đây, Lương Lễ Quý nói rất lạnh nhạt:
- Đương nhiên, Bí thư Tào nói vậy cũng đúng. Luận về chức vụ, tôi thật sự chỉ là một người bình thường. Nhưng, Bí thư Tào, lần này tôi đến đây là mang theo chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Lương. Nếu như Bí thư Tào có ý kiến gì, tôi nghĩ, tôi có thể liên lạc với Chủ tịch tỉnh Lương ngay bây giờ.
Nghe câu này của Lương Lễ Quý, Tào Hậu An hừ lạnh một tiếng, rồi ngay lập tức phủi tay đi vào trong căn nhà. Vừa bước vào cửa, nhìn thấy một đám lộn xộn nằm trên mặt đất, còn có mấy người công nhân viên chức mặc quần áo cảnh sát, sắc mặt Tào Hậu An liền sầm lại. Ông ta ngước đầu lên chất vấn:
- Các người thật là to gan. Trong mắt các người còn có quốc gia không? Cả gan làm loạn. Ai cho các người quyền lực để cho các người làm thế này?
Lưu Côn cũng ngớ ra, vốn dĩ anh ta tưởng rằng Lương Lễ Quý đến là để chấm dứt chuyện này. Không ngờ, vừa bước vào cửa đã có người đứng ra chất vấn. Lưu Côn cũng vô cùng tức giận. Lúc này, Lưu Côn đã hiểu rõ ý định của Niếp Chấn Bang. Phải làm lớn chuyện, càng lớn càng tốt, càng lớn Niếp Chấn Bang càng vui. Ngay lập tức, Lưu Côn cũng nhảy dựng lên, trừng mắt với Tào Hậu An rồi nói:
- Ông là cái thá gì. Mấy người này là người nhà của ông à? Vừa bước vào, không biết chuyện gì đã đổ oan lung tung. Có phải ông quen với thói đổ oan người khác trong thời Đại cách mạng rồi không.
Nói xong, Lưu Côn lại ngồi xuống, trầm giọng nói:
- Lương Lễ Quý đâu rồi? Bảo cậu ta vào đây nói chuyện với chúng tôi. Còn ông…
Lưu Côn dừng lại một lúc, cố ý nhìn Tào Hậu An bằng ánh mắt khinh bỉ rồi điềm đạm nói:
- Ông chưa đủ tư cách.
Câu này khiến cho Tào Hậu An vô cùng tức giận. Là Bí thư Thành ủy của thành phố Hồ Luân, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một. Bởi vậy có thể nói, Tào Hậu An vô cùng hống hách. Ông ta đã bao giờ phải chịu tức giận không đâu như thế này ở thành phố Hồ Luân cơ chứ.
Ngay lập tức, ông ta như rít lên:
- Lâm Vĩnh Tăng, Lâm Vĩnh Tăng đâu rồi? Vào đây ngay cho tôi, bắt hết đám người coi trời bằng vung, không đem vương pháp để vào mắt này về cục cảnh sát. Thẩm tra nghiêm ngặt!
Giờ đây, ở ngoài cửa, Lương Lễ Quý gọi cha của Chu Dã, Lương Thái Bình đến rồi nhỏ giọng nói:
- Chú Chu, cháu cũng không nói rườm rà gì thêm nữa. Trước khi vị ở trong kia đồng ý, cháu không thể tiết lộ quá nhiều thông tin. Cháu chỉ nhắc nhở chú một chút. Cha cháu có thể lên được vị trí này, chính là công lao của vị bên trong kia. Kế tiếp nên làm thế này thì chú Chu, chú hãy tự quyết định đi.
Chu Thái Bình cũng giống như Chu Dã, đều là người không cao to lắm. Nhưng, tục ngữ có câu, những thứ kết tinh đều là tinh hoa. Chu Thái Bình cũng là một người hết sức khéo léo. Giờ đây, nghe những lời của Lương Lễ Quý, sắc mặt của Chu Thái Bình cũng rất kinh sợ. Chủ tịch tỉnh Lương thượng vị, người khác cũng có thể làm được, chứng tỏ có một bối cảnh rất hùng hậu. Ngay lập tức, Chu Thái Bình gật đầu cảm kích rồi nói:
- Lễ Quý, cái phần đại lễ này của cháu, chú Chu cũng là mặt dày xin nhận. Về sau có chuyện gì, cháu cứ nói, chú quyết không từ chối.
Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng gào của Tào Hậu An ở bên trong. Chu Thái Bình và những người khác cũng ngớ ra, ông ta quay sang nhìn Lương Lễ Quý một cái, rồi ngay lập tức bước vào trong, ngay sau đó, Hình Vĩ Quốc và Lâm Vĩnh Tăng cũng đi theo.
Vừa nhìn thấy Lâm Vĩnh Tăng, Tào Hậu An liền tức giận nói:
- Lâm Vĩnh Tăng, anh làm trò gì vậy. Cấp dưới của anh đều bị đám người không coi phép nước ra gì này bắt giữ rồi, anh là Cục trưởng cục công an, mà lại thờ ơ sao?
Tào Hậu An lúc này là đã tức giận đến cực điểm, ngay cả sự kiềm chế cùng với sự uy nghiêm của bình thường cũng không còn nữa. Đúng vào thời điểm này, Chu Thái Bình lại nói rất thản nhiên:
- Bí thư Tào, chúng ta đều chưa biết đầu đuôi vụ việc như thế nào. Cứ bắt người mạo muội như vậy, có phải không thích hợp lắm không?
Hình Vĩ Quốc cũng lên tiếng ủng hộ:
- Bí thư Tào, xin lỗi, tôi đã ra lệnh cho đồng chí Vĩnh Tăng. Trước khi đến đây, tôi đã nhận được chỉ thị của Chủ tịch tỉnh Lương, nhất định phải giữ an toàn cho mấy vị khách quý ở bên trong này. Còn về những người khác thì xử lý theo pháp luật.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, Niếp Chấn Bang cũng đứng dậy. Không còn vẻ mặt hiền hòa bình thường nữa, mà thay vào đó là sự nghiêm túc, hắn bước tới trước mặt Tào Hậu An rồi điềm đạm nói:
- Ông chính là Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Luân, đồng chí Tào Hậu An phải không.
Lời nói cộng thêm với khí chất của Niếp Chấn Bang, khiến cho Tào Hậu An thực sự sợ hãi. Nếu không phải do diện mạo của Niếp Chấn Bang quá trẻ, ông ta còn tưởng rằng lãnh đạo trung ương đến thật.
Nhưng, theo tiềm thức, Tào Hậu An cũng đã trả lời:
- Chính là tôi.
Vừa nói xong câu này, Tào Hậu An đã phản ứng lại, sắc mặt sầm xuống. Đang chuẩn bị tức giận, Niếp Chấn Bang đã giơ tay lên, Hổ Tử ngay lập tức bước tới, trên tay là một tập tài liệu. Anh ta đưa trực tiếp vào trong tay Chu Thái Bình đứng bên cạnh, lúc này Niếp Chấn Bang mới nói:
- Đây là khẩu cung mà lúc vừa rồi, sau khi Hứa Thiên Tứ tiên sinh đột nhiên lương tâm bùng phát, đã tự mình khai ra. Vị đồng chí này, trong thời gian mười năm ở thành phố Ngạch Cổ Na, sau khi người bác là vị Bí thư Hứa này bắt đầu đảm nhậm chức Phó Chủ tịch thành phố, tất cả những điều mà anh ta làm, thật sự khiến cho người ta phải phẫn nộ.
Nói xong, Niếp Chấn Bang chỉ vào Hứa Thiên Tứ rồi nói:
- Nếu như các vị không tin, có thể kiểm tra thực hư. Chúng tôi không hề làm việc gì để ép cung. Đây hoàn toàn là khẩu cung thừa nhận trong trạng thái không đau đớn. Hơn nữa, người bạn này của tôi, vì quá xinh đẹp mà đã bị anh ta ép đến độ có nhà nhưng không thể về. Anh ta còn hại chết cha của cô ấy. Ngay cả người em trai mới 16 tuổi của cô, vào ba năm trước, không ngờ đã bị phán án tù mười lăm năm bởi tội lưu manh. Tôi không biết một đứa trẻ như vậy có thể giở trò lưu manh gì. Mời Bí thư Tào, mời Bí thư Hứa giải thích một chút.
Nói tới đây, Niếp Chấn Bang quay ra nhìn Tào Hậu An rồi tiếp tục nói:
- Mượn lời vừa rồi của Bí thư Tào, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Đảng, thế giới này vẫn có vương pháp. Tôi không tin, trên thế giới này không còn chỗ nói đạo lý. Nếu như không nói được đạo lý ở thành phố Hồ Luân, tôi sẽ đến tỉnh Thảo Nguyên để nói chuyện. Nếu như tỉnh Thảo Nguyên không quản được, tôi sẽ đến trung ương. Dù thế nào cũng sẽ tìm được chỗ nói phải trái.
Chu Thái Bình nhận lấy tập tài liệu, ngay lập tức liền đọc nó, bên trên viết rất rõ ràng, không chỉ có sự thực Hứa Thiên Tứ phạm pháp, mà còn có một vài chuyện của Bí thư Hứa. Ví dụ, ông Bí thư Hứa này vô cùng dâm đãng. Ông ta từng cùng Hứa Thiên Tứ chơi chung một người phụ nữ. Bên trên còn có ghi chép rất tỉ mỉ về việc vài năm gần đây một vài cán bộ bên dưới thông qua Hứa Thiên Tứ để tặng quà cho Bí thư Hứa thế nào.
Lúc này, Chu Thái Bình đưa tập tài liệu cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Hồ Luân, Tiêu Vân Sơn. Chu Thái Bình đương nhiên không còn nể mặt Tào Hậu An nữa. Xảy ra chuyện lớn thế này, với mối quan hệ thân mật giữa Tào Hậu An và Bí thư Hứa, Tào Hậu An nhất định sẽ bị liên lụy. Ít nhất là ông ta không thể làm cái chức Bí thư này nữa. Nếu lúc này không đạp thêm một cú thì không còn cơ hội nào nữa rồi.
Ngay lập tức, Chu Thái Bình bước lên trước rồi nói:
- Niếp tiên sinh, tôi là Phó bí thư thứ nhất của Thành ủy thành phố Hồ Luân, Chu Thái Bình. Manh mối và tài liệu anh cung cấp rất quan trọng. Tôi xin đảm bảo bằng nhân cách của tôi rằng, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng. Còn về vụ án oan uổng của đồng chí Lý Xuân Sơn, tôi sẽ yêu cầu viện kiểm sát và tòa án điều tra lại một lần nữa. Nhất định sẽ có một câu trả lời thỏa đáng cho người bị hại, nhất định phải trừng trị nghiêm khắc những cán bộ có trách nhiệm liên đới. Không biết Niếp tiên sinh còn yêu cầu gì không?
Câu cuối cùng này là câu khách sáo của Chu Thái Bình. Dù sao thì lúc này cũng không thể có chuyện chính phủ đứng ra xin lỗi. Có thể sửa lại vụ án cho anh đã là tốt lắm rồi.
Nhưng, Niếp Chấn Bang lại gật đầu nói:
- Ừm, cuối cùng thì thành phố Hồ Luân này cũng có người biết phân biệt trắng đen. Tôi sẽ tin các ông một lần này. Không còn yêu cầu gì khác. Chỉ là, lần này chính phủ các ông nhất định phải bồi thường hợp lý.