Nhìn ánh mắt kiên định của Nhiếp Chấn Bang, tên cảnh sát cầm đầu cũng là một người rất có con mắt nhìn. Bởi vậy tất nhiên là cũng hiểu rất rõ ý tứ của những lời này, nói được, làm được, đây là tác phong điển hình của tầng lớp các thiếu gia công chúa trong kinh thành này. Bình thường, đừng thấy những người này chỉ chơi bời, nhưng nếu có ai thật sự làm bọn họ phát bực thì kết cục của người đó sẽ vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến đây, tên cảnh sát cầm đầu khoát tay áo, không còn tên cảnh sát nào đuổi theo Đại Long nữa. Tên cảnh sát cầm đầu đi tới chỗ Nhiếp Chấn Bang.
Đứng trước mặt Nhiếp Chấn Bang, anh ta liền đem một phần văn kiện trong tay đưa cho Nhiếp Chấn Bang nói:
- Nhiếp Chấn Bang, xem một chút đi, đây là lệnh bắt giữ đã được Bộ công an ký tên. Từ giờ trở đi, cậu bị nghi ngờ đầu cơ trục lợi tài sản quốc gia, buôn lậu trái pháp luật, tư thông ngoại quốc, phá hoại hình tượng của Hoa Hạ trên nền chính trị quốc tế, cậu đã bị bắt!
Nghe đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng hít một hơi thật sâu, ruốt cuộc là ai đang muốn chỉnh hắn, vừa trở về đã gánh ngay ba tội danh lớn. Bất luận là tội nào, thì cũng đủ để hắn bị xử tử. Hơn nữa, mệnh lệnh còn là do bộ công an trực tiếp hạ lệnh. Xem ra trong thời gian mình rời khỏi, cục diện chính trị thủ đô đã xảy ra không ít biến hóa rồi.
Vào cái thời điểm như thế này, Nhiếp Chấn Bang cần phải bình tĩnh. Phản kháng thậm chí là đối kháng, cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất. Trong tình hình này, đối thủ đã hoàn toàn chiếm ưu thế chủ động. Hắn và Đại Long không giống nhau , Đại Long chẳng qua chỉ là một vệ sĩ, nếu như giết hắn, có mặt mình ở đây, mấy người kia sau này sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng, nếu như là chính hắn phản kháng, Nhiếp Chấn Bang nhìn ánh mắt của tên cảnh sát cầm đầu. Có một loại cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp họa, thậm chí, còn có chút vui vẻ giống như là hắn sắp đi vào cõi chết vậy. Vào lúc này, Nhiếp Chấn Bang dám khẳng định, chỉ cần bản thân có bất kỳ hành động khác thường nào hoặc là phản kháng, những người này chắc chắn dám trực tiếp bắn chết hắn luôn.
Suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang cười nói:
- Đồng chí này, chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn, nhưng dù sao các anh cũng phải cho tôi cơ hội thông báo cho người nhà tôi một chút chứ.
Nhiếp Chấn Bang giờ cũng đã hiểu. Có thể nắm rõ được hành tung của mình, còn có thể khiến bộ Công an trực tiếp ra lệnh bắt giữ, tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, cho dù là Âu Chính hoặc là Chu Thần cũng không có khả năng lớn như vậy, đến cả cha của Âu Chính, Uỷ viên quốc hội Âu Hoa Quân cũng không có cái bản lĩnh này. Dù sao, Bộ trưởng bộ Công an, dựa theo lệ thường cũng được phân cho những nhân vật cấp phó trung ương, là nhân vật cùng cấp với Âu Hoa Quân, vậy nên Âu Hoa Quân tuyệt đối không thể đứng sau chuyện này được. Theo lối suy nghĩ này, nhân vật đang đối chọi với mình, có khả năng chỉ có một người, đó là đồng chí Húc Nhật.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang kinh ngạc đứng lên, đồng chí Húc Nhật ra tay với hắn như vậy là có ý gì. Lẽ nào lấy hắn làm chỗ đột phá để hoàn toàn tấn công phái cải cách?
Lúc này, tên cảnh sát cầm đầu mỉm cười, nhìn trên mặt Nhiếp Chấn Bang, không ngờ cũng lộ ra vẻ đáng thương, liền trầm giọng nói:
- Nhiếp Chấn Bang, cậu còn không rõ tình hình hiện giờ sao? Người nhà của cậu ư, chắc không thông báo cho họ được đâu. Những chuyện đó chúng tôi tự nhiên sẽ giúp cậu xử lý. Giờ thì cậu hãy phối hợp một chút, đi cùng chúng tôi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí.
Thấy Nhiếp Chấn Bang vươn hai tay, có vẻ rất phối hợp tự nguyện đeo còng tay. Tên cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm trầm giọng nói:
- Về đội!
Thủ đô
Cửa sân tòa nhà Dương gia.
Bây gờ trong tứ hợp viện nhà Dương gia có rất nhiều người, Đại Long tránh ở một góc bên cạnh, cẩn thận quan sát , thậm chí, Đại Long từ phòng đối diện trong tứ hợp viện của Dương gia có thể thấy được bóng dáng của tay súng bắn tỉa phản chiếu, thỉnh thoảng lại lóe lên.
Giờ khắc này, Đại Long cũng vô cùng cảnh giác. Những người này rốt cuộc là ai, nhìn thân thủ thì có thể thấy thuộc đội ngũ tinh anh. Tuy không giống như là xuất thân từ quân đội nhưng cũng rất giỏi rồi. Hơn nữa, những người này lại dám ngang nhiên canh gác nghiêm ngặt ở cổng nhà một vị lãnh đạo cấp quốc gia như thế này là có ý gì? Cố ý muốn phong tỏa tin tức Tam thiếu bị bắt sao? Lẽ nào chúng không sợ bị cảnh vệ của Dương Gia phát hiện?
Có điều, Đại Long đã đánh giá thấp năng lực của những người này. Hiện giờ thoạt nhìn có chút lộ liễu, nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, đột nhiên những người này lại rất nhanh đã biến mất ở phía sau tứ hợp viện, nhóm đang tập kích bên cạnh cũng ẩn nấp hết.
Năm phút sau, một chiếc xe có rèm che chậm rãi lái vào ngõ nhỏ, ngừng ở cửa tứ hợp viện của Dương gia. Dương lão gia và một gã cảnh vệ cùng bước xuống, đi vào trong.
Tên cảnh vệ lúc này có chút nghi hoặc nhìn bốn phía một chút, cuối cùng, đem ánh mắt nhìn sang phía Đại Long.
Đại long thấy vậy, lập tức rụt đầu lại, người này, thật lợi hại. Đây là cảm giác đầu tiên của Đại Long. Cũng là một quân sĩ cấp cao, Đại Long cũng rất tự hào về bản thân mình . Nhưng, giờ khắc này, trước mặt tên cảnh vệ kia, Đại Long lại là có chút khiếp đảm.
- Thủ trưởng, ngoài cửa có người theo dõi.
Vừa tiến vào sân, cảnh vệ đã nhỏ giọng nhắc nhở Dương lão.
Chuyện này khiến Dương lão gia hơi sửng sốt, ông ta dừng lại, nhìn ra ngoài cửa, ồ một tiếng, lập tức nói:
- Kệ hắn đi, lúc này mà không có người theo dõi mới là lạ đó.
Xem xét kĩ xung quanh, Đại Long cũng bắt đầu di chuyển, lúc này, có thể nói là thời cơ tốt nhất của mình rồi. Nhanh chóng len theo một góc áp sát tới bên cạnh tứ hợp viện, nhanh nhẹn lấy đà nhảy vọt lên, nháy mặt đã vượt qua bức tường vây quanh cao ba mét.
Vừa mới nhảy vào trong sân, đã bị một lực tấn công tới trước mặt khiến hắn lăn một vòng dưới đất tránh được lực công kích, sau đó chuyển sang tư thế phòng ngự nói:
- Đừng động thủ vội. Tôi là người nhận lệnh của Nhiếp Chấn Bang cố ý tới báo tin. Tam thiếu vừa từ Baghdad về, còn chưa kịp xuống máy bay, đã bị cảnh sát bắt đi rồi.
Nghe được lời của Đại Long, tên cảnh vệ hơi sửng sốt, lúc này, Dương lão gia cũng đứng lên, trên mặt không thể giữ được bình tĩnh. Nhìn Đại Long thấy quả thật có chút cảm giác quen thuộc. Sau khi xác nhận Đại Long không phải đang nói đùa sau khi, Dương lão gia trầm giọng nói:
- Chuẩn bị xe tới đại viện trong Hồng tường!
Thủ đô
Tại một trụ sở huấn luyện của Bộ Công An
Lúc này, trong một căn phòng trống rộng tầm một trăm mét vuông ở trụ sở huấn luyện, toàn bộ căn phòng đều có vẻ trống trải, chỉ có một bộ bàn ghế, Nhiếp Chấn Bang đang bị còng tay ở đây.
Đột nhiên, ngọn đèn trong gian phòng bỗng nhiên sáng vọt lên. Hai luồng ánh sáng mạnh mẽ, trực tiếp chiếu lên đầu Nhiếp Chấn Bang. Ánh sáng chói mắt khiến cho Nhiếp Chấn Bang không thể nhìn thẳng được, chỉ có thể cúi đầu tránh né loại ánh sáng mạnh mẽ này.
Đây là loại thủ đoạn thẩm vấn phạm nhân thường dùng nhất trong cục cảnh sát. Trước hoàn cảnh này phạm nhân nếu như chưa qua tập luyện sẽ không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác, như thể mình là kẻ phạm tội nên đền tội.
Đối diện ở phía trước cách khoảng mười mét còn đặt một cái bàn. Hai nhân viên mặc trang phục cảnh sát ngồi ngay trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Nhiếp Chấn Bang.
Nhếp Chấn Bang híp mắt, né tránh luồng ánh sáng mạnh, cũng nhìn lại hai gã cảnh sát. Nhiếp Chấn Bang giờ đã bình tĩnh lại. Tuy rằng không biết rốt cuộc ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì động chạm đến thần kinh mẫn cảm của đồng chí Húc Nhật khiến cho ông ta lại mạo hiểm như vậy để tìm kiếm điểm đột phá từ phía hắn như vậy, nhưng hiện tại xem ra, cho dù như thế nào, chỉ cần hắn có thể chịu đựng, an toàn của hắn liền tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, nói:
- Trận thế thật là lớn nha. Thật không ngờ, Nhiếp Chấn Bang tôi cũng có thể hưởng thụ một trận thế tầm cỡ lớn như vậy, thật đúng là tam sinh hữu hạnh.
- Bang!
Đột nhiên, một tên cảnh quan trong đó vỗ một cái lên trên mặt bàn, hai mắt căm tức, trừng mắt nhìn Nhiếp Chấn Bang, phảng phất một bộ muốn đánh người, trầm giọng nói: - Nhiếp Chấn Bang, thành thật một chút, đừng tưởng rằng có thể ỷ vào những mố quan hệ và đặc quyền của gia đình mà có thể đứng trên pháp luật. Tôi cho cậu biết, tôi sẽ không để như vậy đâu. Giờ cậu hãy thành thật một chút, như vậy còn có thể giảm nhẹ được hình phạt. Nếu không, cậu đợi ngồi bóc lạc trong tù đi.
Đây chẳng qua chỉ là một đòn đánh vào tâm lí, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng chỉ lắc lắc đầu, trêu chọc nói:
- Anh cảnh sát! Tục ngữ có câu: “Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên. Kháng cự tòng nghiêm, hồi gia quá niên.” Các anh nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc sao? Giải thích? Ha ha, giải thích cái gì, các anh muốn vu tội cho ai, cần gì phải nói nhiều, sao không gán bừa cho tôi một tội danh nào đó, còn thẩm vấn làm gì, như vậy không phải sẽ tiện hơn sao?
Vừa nói xong một câu, một tên cảnh sát đã đứng lên, nhìn Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:
- Tên nhóc này, xem ra, không cho cậu một bài học cậu sẽ không biết trời cao đất dày là thế nào!
Nghe được câu này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang cũng trầm xuống, những người này muốn tra tấn bức cung ư? Lập tức, Nhiếp Chấn Bang trầm giọng nói: - Tra tấn bức cung? Các anh dám động vào tôi ư? Cũng không phải là tôi dọa anh, nhưng có gan thì các anh thử đụng vào tôi xem.