Lệ Phi đột nhiên cười lớn, nhìn Dung Phi nói: “Như ngươi vừa nói, bệ hạ đối xử với ta không tệ, không phải sao? Bây giờ ngài ấy đã mất, ta làm sao có thể cam tâm nương thân cho người khác chứ?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt Tiêu Vũ và Dung Phi khi nhìn về phía Lệ Phi đều thay đổi.
Lệ Phi bình tĩnh nói: “Các ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta biết trong lòng các ngươi, ta chính là yêu phi hại nước hại dân.”
Tiêu Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì, ánh mắt trở nên phức tạp.
Việc Lệ Phi làm thực sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Nàng nhìn Lệ Phi, an ủi nói: “Đừng sợ, mặt bị thương cũng không sao, có thể chữa khỏi.”
Lệ Phi cười khẽ, không hề để ý đến sự an ủi trẻ con của Tiêu Vũ.
Hai vị cao thủ cung đấu tự nhiên cảm thấy Tiêu Vũ thật trẻ con. Bây giờ đã bị lưu đày, làm sao có cơ hội chữa lành vết thương trên mặt chứ?
Nếu Lệ Phi vẫn là phi tần được sủng ái trong hậu cung, có lẽ còn có thể chữa khỏi. Nhưng bây giờ thì sao? Chỉ e phải sống chung với bộ mặt này đến hết đời thôi.
Song... Dung Phi nhanh chóng nghĩ quãng đời còn lại của bọn họ cũng không còn dài nữa.
Nỗi bi thương từ sâu trong tim nhất thời trào dâng.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. Tiêu Vũ không muốn nói nhiều nữa, đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Lúc này, một nam nhân ăn mặc như thái giám lặng lẽ đi tới.
Người này đưa thứ gì đó cho thủ vệ, thủ vệ quay lưng lại, giả vờ như không nhìn thấy.
Tiểu thái giám lại gần vẫy tay với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cảm thấy có chút kỳ quái: “Tìm ta à?”
“Công chúa! Công chúa! Người còn nhớ tiểu nhân không? Ta có chuyện muốn nói với người!” Người nọ hạ giọng, thần bí nói.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nhớ ra, đây không phải là Phúc Quý hầu hạ trong cung Thái tử sao?
Nhắc đến Thái tử, đó là ca ca ruột thịt của Tiêu Vũ tiền nhiệm, từng rất tốt với Tiêu Vũ.
Tuy nhiên, trước khi Vũ Văn gia cung biến, hắn ta đã gặp nạn trong lúc diệt trừ giặc cướp, hiện tại sống không thấy người, chết không thấy xác.
Trước đây mọi người đều cảm thấy tiếc cho sự xui xẻo của vị Thái tử này. Nhưng bây giờ Tiêu Vũ nghĩ lại, chợt cảm thấy chuyện này không thể thoát khỏi liên can với cả nhà chó già Vũ Văn.
Dù sao đường đường là Thái tử lại có thể gặp nạn chỉ vì diệt cướp ư?
Phúc Quý đã đi tới, Tiêu Vũ lại gần, hai người bắt đầu thì thầm qua lan can gỗ của xe tù.
“Công chúa điện hạ, cuối cùng tiểu nhân cũng có thể gặp được người rồi.” Phúc Quý thì thầm.
“Ngươi mạo hiểm tới đây là có điều gì muốn nói sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Phúc Quý lấy từ trong lòng ra một gói đồ và đưa cho Tiêu Vũ.
“Cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy!” Phúc Quý trầm giọng nói.
Tiêu Vũ vội vàng dùng váy che đồ vật lại: “Đây là cái gì?”
Phúc Quý nói: “Đây là đồ mà Thái tử phi nương nương đã dặn dò ta trước khi chạy trốn…”
“Thật ra lúc đó Thái tử phi nương nương muốn mang người đi cùng, nhưng người lại bị đưa đến Ngụy Vương phủ, nàng ấy thật sự không có lựa chọn nào khác, vì nàng ấy còn phải bảo vệ tiểu hoàng tôn nữa. Cho nên Công chúa, người nhất định đừng trách Thái tử phi nương nương.” Phúc Quý thì thầm.
Tiêu Vũ: “…” Trách thì không, nhưng trong ấn tượng của nàng, quan hệ giữa nàng và Thái tử phi chỉ ở mức bình thường. Nói chính xác là có chút không tốt.
Cho nên sau khi nghe được tin Thái tử phi bỏ trốn, nàng cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Chỉ là không ngờ rằng Thái tử phi vẫn nghĩ đến mình trong thời khắc nguy nan như vậy.
Bỗng vào lúc này, một bóng người từ trên tường thành cạnh xe tù nhảy xuống. Sau đó đáp thẳng lên đầu xe chở tù.
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn thấy hạ bộ của nam nhân này, không khỏi nhíu mày. Có cần ra vẻ thế không? Không sợ bị ngã sấp mặt à?
Chỉ trong chốc lát, người này đã nhảy xuống.
Thẩm Hàn Thu mặc cẩm ý màu đen, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”