Giặc cỏ là cách nói dễ nghe thôi, nói khó nghe hơn thì chính là tội phạm sơn tặc!
Đám người này quen làm mấy chuyện vào nhà cướp của, chặn đường cướp sắc.
Ba người bọn họ bị đưa đến đợt lưu đày này, cùng bị lưu đày, cho thấy con chó già Vũ Văn đó không có ý tốt gì.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Vũ tái nhợt.
Tốt lắm, con chó già Vũ Văn, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.
Tiêu Vũ nàng có thể để con chó già Vũ Văn này ngồi vững trên ngai vàng mới lạ đó!
Người ta thường nói, lúc đối nhân xử thế hàng ngày phải chừa lại một đường lui, sau này còn có thể gặp lại nhau. Nếu Vũ Văn gia không biết làm người thì nàng cũng không cần phải khách sáo nữa nhỉ?
Lúc này, một nam nhân bị hói có vết sẹo trên đầu đi tới, đưa tay về phía Tiêu Vũ: “Mềm như vậy, chắc là còn chưa tiếp khách phải không? Phạm phải tội gì mà bị lưu đày thế?”
Sắc mặt Tiêu Vũ tối sầm. Đã bị lưu đày rồi, đã bị lưu đày rồi đấy mà còn không thành thật được à?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dung Phi đưa tay kéo Tiêu Vũ lại, muốn bảo vệ Tiêu Vũ ở phía sau.
Nhưng nam nhân đầu hói không chịu buông tay. Gã nắm được tay áo Tiêu Vũ, đồng thời nhìn Dung Phi nói: “Sao vậy, tỷ muội các ngươi muốn cùng hầu hạ ta à? Nhưng ta thích mấy người trẻ tuổi hơn, nhất là kiểu chưa mở bao này.”
Tiêu Vũ giơ tay vung một cái tát.
“Chát” một tiếng.
Gã đàn ông đầu hói cảm thấy đầu ong ong, miệng đầy vị ngọt tanh, khi nhổ ra thì một chiếc răng đã rụng.
Gã cũng không ngờ một cô nương trẻ như Tiêu Vũ lại có sức mạnh to lớn đến vậy.
Tiêu Vũ cao giọng nói: “Hoàng tộc Tiêu thị ta há là người mà bọn đạo chích như các ngươi có thể ức hiếp?”
“Hoàng... hoàng tộc?”
“Cô nương áo đen nói gì vậy? Bọn họ là hoàng tộc à?”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ta là Trưởng Công chúa Tiêu Vũ!”
Gã đàn ông đầu hói giật mình, sau đó nói: “Trưởng Công chúa? Trưởng Công chúa mà bị lưu đày ư?”
Lúc này, binh sĩ canh gác bọn họ đã nói chuyện xong với đám người đến đón nhóm Tiêu Vũ nên hét lên một câu: “Được rồi, hôm nay hoàng tộc Tiêu thị đã diệt vong, tân bệ hạ của chúng ta là người nhân từ, không chém chết ngươi, cho phép ngươi đi lưu đày, ngươi đừng có tỏ vẻ Công chúa nữa!”
Những lời này là đang chế giễu Tiêu Vũ, nhưng cũng vô hình trung xác minh thân phận của Tiêu Vũ.
“Ồ, hóa ra thật sự là Công chúa à. Không biết ngươi có từng nghe qua câu nói phượng rơi xuống nước không bằng gà chưa!” Gã đầu hói lại cười nói.
“Trái lại ta thật sự muốn xem Công chúa này và người thường có chỗ nào khác biệt đấy!” Gã đầu hói lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, lại lần nữa xông về phía trước.
Tiêu Vũ nhìn đám binh sĩ canh gác bọn họ, lạnh lùng nói: “Hắn muốn phi lễ ta, các ngươi không quan tâm sao?”
Người quản sự là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò. Lúc này ông ta nhắm mắt lại, lên tiếng: “Người lưu đày rất nhiều, ta chỉ có trách nhiệm áp giải. Còn chuyện giữa các ngươi, nếu chuyện nào cũng cần ta quan tâm thì ta quản sao nổi? Ta cũng không phải Thanh Thiên lão gia!”
Tiêu Vũ nghe xong thì hỏi: “Lỡ có người chết thì sao?”
Quản sự Trần Thuận Niên ngước mắt liếc nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, đây không phải hoàng cung, con đường lưu đày cũng không phải để các ngươi hưởng thụ, có thương vong không phải là chuyện bình thường sao?”
“Về phần các ngươi có thể sống sót tới nơi lưu đày hay không thì phải xem vận mệnh của chính các ngươi.” Trần Thuận Niên mặt không đổi sắc nói.
Mục đích của việc lưu đày đến khu vực Ninh Nam tháp chính là muốn bọn họ chết.
Về phần những người này trước khi chết đã trải qua những gì thì có quan hệ gì với những người áp giải như bọn chúng?
Tiêu Vũ cuối cùng cũng hiểu ra. Mặc dù có sai dịch, nhưng bọn chúng căn bản không quan tâm đến những chuyện này, cũng không quan tâm đến mạng sống của những người này.
Thậm chí chúng còn ước những người này chết sớm để có thể mau chóng trở về báo cáo kết quả nữa kìa!
Tiêu Vũ gật đầu: “Đã như vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa.”