Cũng không có một ai nói rằng không thể thuê người khác!
Tiêu Vũ cao giọng nói: “Có ai bằng lòng thay ta cõng cái nồi này không?”
Không một ai để ý đến Tiêu Vũ.
Phi.
Đã bị mất nước rồi mà vẫn còn muốn sai khiến họ sao? Đúng là vẫn chưa nhìn thấu tình hình hiện tại.
Họ lại nghe thấy giọng điệu phách lối của Tiêu Vũ vang lên: “Trả thù lao!”
Vẫn không một ai để ý đến Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ: “...”
Không ai thèm kiếm tiền sao?
Ngay lúc này, Quỷ Mặt Đen nói rằng mình sẽ cưới Thước Nhi trước đó đã mở miệng nói: “Ngươi sẽ cho bao nhiêu?”
Tiêu Vũ chán ghét nhìn người này: “Làm sao? Ngươi có có thể cõng nó trên lưng không?”
Quỷ Mặt Đen nói: “Chỉ cần đưa tiền thì ta lập tức nhận việc!”
Tiêu Vũ nhìn về phía Thước Nhi, nếu nàng nhớ không lầm thì hình như giữa Thước Nhi và người này có thù oán mà đúng không? Vì vậy chỉ cần nghe theo Thước Nhi là được.
Thước Nhi chán ghét liếc nhìn tên Quỷ Mặt Đen và nói với Tiêu Vũ: “Vậy thì trước mắt cứ để cho hắn ta vác đi, chờ đến khi tìm được người khác thích hợp thì đổi sau.”
“Ngươi muốn bao nhiêu?” Tiêu Vũ hỏi.
Lúc này, Dung Phi và Tô Lệ Nương nhìn nhau, họ đều có cảm giác rất kỳ lạ, dù sao cũng cảm thấy giọng điệu khi Tiêu Vũ hỏi chuyện này rất giống với giọng điệu lúc nàng hỏi họ có đói bụng không.
Nói muốn có bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.
Thế này mà còn cần phải khách sáo sao? Đương nhiên là không có rồi.
Quỷ Mặt Đen nói: “Năm đồng, ta sẽ cõng nó trên lưng một ngày.”
Tiêu Vũ có hơi ngạc nhiên, rẻ vậy sao?
Bây giờ, nàng có được ký ức của Tiêu Vũ tiền nhiệm, vị Công chúa này tiêu tiền như rác, đương nhiên Tiêu Vũ cũng coi đó là rẻ.
Nếu đã rẻ như vậy cho nên Tiêu Vũ dứt khoát đồng ý: “Được.”
“Đưa tiền trước làm việc sau.” Quỷ Mặt Đen đưa ra yêu cầu.
Tiêu Vũ mò mẫm một hồi, định tìm vài đồng đưa cho hắn ta, nhưng sau khi mò mẫm, Tiêu Vũ lại trở nên ngượng ngùng.
Nàng không có tiền.
Nói một cách chính xác, không phải là nàng không có tiền, mà là nàng không có tiền xu, có núi vàng núi bạc, nhưng lại không có món đồ chơi nho nhỏ như vậy.
“Không có tiền còn khoác lác!” Cách đó không xa, có người đang xem náo nhiệt châm chọc một câu.
Đúng lúc này, nương theo một tiếng soạt, một chuỗi tiền xu từ đằng xa ném vào mặt Quỷ Mặt Đen.
“Tiền của ngươi đây, bọn ta trả!” Có hai người lần lượt đi về phía bên này, tiền là do họ ném tới.
Tiêu Vũ nhìn sang đó.
Mẹ nó chứ!
Đây chẳng phải là oan gia ngõ hẹp sao? Thế mà lại là Ngụy Ngọc Lâm.
Đừng nhìn Tiêu Vũ có thái độ rất phách lối vào tối hôm qua mà lầm, lúc này, vào ban ngày khi phải đối đầu với Ngụy Ngọc Lâm, nàng vẫn có hơi chột dạ.
Chắc là Ngụy Ngọc Lâm sẽ không phát hiện ra người tối hôm qua là nàng đâu nhỉ, nếu như Ngụy Ngọc Lâm chọc thủng chuyện này thì nàng sẽ gặp phải một rắc rối lớn.
Trần Thuận Niên vội vàng đi tới, vừa cười vừa nói: “Vương gia, ngài tới rồi sao? Ngài có gì cần căn dặn không ạ?”
Mặc dù Ngụy Ngọc Lâm chỉ là một con tin, thế nhưng hắn có thể tùy ý đi lại ở các phụ cận kinh thành, chỉ cần không rời khỏi Đại Ninh triều là được.
Những người quyền quý trong triều thì không để Ngụy Ngọc Lâm vào mắt, còn những người khác, không ai dám không coi trọng Ngụy Ngọc Lâm.
Đặc biệt là lần này, mọi người đều cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm đứng về phía chính nghĩa trong cuộc phản loạn ở Vũ Văn phủ, họ càng không dám đắc tội với Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm chỉ vào Tiêu Vũ nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Tiêu Vũ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trần Thuận Niên không khách sáo nói: “Tiêu Vũ! Ngươi không nghe thấy Ngụy Vương nói gì hay sao? Còn không mau chóng đi theo Ngụy Vương đi!”
Tiêu Vũ nhẫn nhịn chịu đựng, trước khi đi nàng bày ra bộ dạng như thể một tiểu tức phụ bị ức hiếp rồi mới theo Ngụy Ngọc Lâm rời đi.