Mẫu thân của Tiêu Vũ mất sớm, tuy rằng phụ hoàng chết tiệt kia của nàng không phải hôn quân nhưng cũng ham mê hưởng lạc, phi tần trong hậu cũng cũng không ít.
Tô Lệ Nương này chính là trong số những kẻ họa quốc yêu dân nhất.
“Công chúa, người nói xem, liệu bọn họ có gây bất lợi gì cho người không?” Thước Nhi rất lo lắng.
Tiêu Vũ đáp: “Bọn họ không dám đâu, chí ít thì trước khi ngồi vững được lên hoàng vị này bọn họ sẽ không dám trực tiếp hạ sát chiêu với Tiêu thị tộc chúng ta.”
Bằng không, bây giờ nàng cũng không có khả năng còn sống yên ổn.
Bây giờ nàng vẫn còn tác dụng, tác dụng lớn nhất chính là dùng để tâng bốc Vũ Văn, thể hiện sự nhân từ của tân hoàng đế.
Thước Nhi hỏi: “Công chúa, vừa rồi người đi đâu vậy? Nếu đã đi rồi sao còn quay lại nữa?”
Tiêu Vũ nói: “Nếu bây giờ ta đi không phải sẽ khiến bọn họ nghi ngờ hay sao? Ngươi đã từng nghe câu bóng tối dưới ánh đèn chưa?”
Thước Nhi nhìn cái bóng dưới đế cắm nến rồi gật đầu: “Ta biết bóng tối dưới ánh đèn nhưng lại không biết chuyện này có liên quan gì đến việc công chúa không trốn đi.”
“Ngươi chỉ cần biết, công chúa ta đi đến đâu cũng sẽ dẫn ngươi theo là được, nếu như ngươi bằng lòng.” Tiêu Vũ mỉm cười, nói.
Tiểu nha đầu Thước Nhi này vừa mới nhập cung năm nay, tuổi tác không lớn nhưng lại rất trung thành. Trước kia nguyên chủ muốn tự sát, nàng ta không nói hai lời cũng thắt vải trắng theo, chuẩn bị treo cổ.
Từ đó có thể thấy Thước Nhi này trung thành bao nhiêu.
Phải biết rằng, bên cạnh Tiêu Vũ vốn vẫn còn những cung nữ khác, nhưng mấy cung nữ này vừa nghe nói nàng định treo cổ là đã chạy biến mất.
Tiểu nha đầu trung thành như vậy đương nhiên là nàng phải dẫn theo rồi.
Đột nhiên Thước Nhi khóc ròng ròng, gật đầu như gà mổ thóc: “Ta bằng lòng, công chúa đi đâu thì ta đi theo tới đó! Công chúa muốn chết thì ta sẽ đi đường hoàng tuyền với người. Nếu công chúa đi lưu đày thì ta cũng sẽ đi theo hầu hạ người trên đường!
Tiêu Vũ duỗi tay xoa đầu Thước Nhi, nhẹ giọng nói: “Thước Nhi ngoan, ngươi đi theo bổn công chúa, ta sẽ không khiến ngươi phải chịu thiệt.”
“Ngươi cứ đợi mà xem, phúc khí của ngươi vẫn còn ở phía sau.” Tiêu Vũ ra vẻ sâu sắc, nói.
Thước Nhi nhìn nàng với vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, không phải công chúa bị kích thích nên điên rồi đấy chứ, đã nước mất nhà tan rồi còn có thể có phúc khí gì nữa?
Trước đây, nàng ta đã từng nhìn thấy một sủng phi khi rất được đắc sủng bị nhốt vào trong lãnh cung còn bày ra bộ dáng sủng phi đối với bàn ghế ở trong đó, cả ngày trầm mê trong ảo giác của chính mình.
Nàng ta có lòng nhắc nhở một câu, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt về.
Công chúa mệnh không tốt, ngược lại sớm muộn gì cũng là một con đường chết cả, thôi thì cứ để công chúa vui vẻ thêm một lúc đi.
Tiêu Vũ vẽ một cái bánh to cho Thước Nhi xong cũng thấy mệt rồi, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của tiểu nha hoàn này vì nàng đã ngả đầu xuống ngủ mất rồi.
Phải giữ sức thì mới có thể tiếp tục chiến đấu được!
Một đêm gió dữ không trăng.
Hắc bào công tử cuối cùng cũng dẫn nhóm thuộc hạ của mình đến Vũ Văn phủ.
Thiết Sơn nói với vẻ rất kiêu ngạo: “Công tử, lần này chắc chắn sẽ không sai nữa đâu, lão cẩu Vũ Văn này đã thu thập được không ít đồ tốt, chắc chắn vẫn chưa kịp chuyển đi!”
Hắc bào công tử dùng tay ra hiệu.
Một đám người giống như khói nhẹ, im hơi lặng tiếng lẻn vào trong Vũ Văn phủ.
Sau một lúc.
Đám người hắc bào công tử lại một lần nữa xuất hiện ở chân tường sau của Vũ Văn phủ.
Bầu không khí vô cùng áp lực.
Thiết Sơn nói: “Công… công tử, ta xin thề với trời rằng mình thật sự có khảo sát qua rồi mà!”
Hắc bào công tử nhìn tên thuộc hạ vô cùng dụng của mình lập tức nghẹn một hơi ở cổ họng, nhả ra không được, nuốt vào không xong.
“Bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?” Ngụy Lục nhỏ giọng hỏi.