Nhi tử Vũ Văn gia này là một tên ngu đầu bị lừa đá hả? Hay là hắn ta cảm thấy nàng là đồ ngốc nên mới dám nói ra lời như vậy!
Nàng tức giận sao? Nên hận tới tận xương mới đúng chứ nhỉ?
Sao Vũ Văn Thành có mặt mũi nói vậy!
Hai mắt Vũ Văn Thành đỏ rực, trong mắt chứa áy náy mở miệng nói: “Ta cũng không muốn như vậy, nhưng quyết định của phụ hoàng, ta không thể phản kháng.”
Nếu không phải Tiêu Vũ ở dưới gầm giường nghe thấy đôi cẩu nam nữ Vũ Văn Thành và Văn Thanh Lan nói chuyện, nhìn dáng vẻ chân thành tha thiết của Vũ Văn Thành, Tiêu Vũ cũng phải tin hắn ta đang nói thật rồi!
Tiêu Vũ không thể nhịn được nữa: “Có rắm mau thả.”
Vũ Văn Thành: “...”
Tiêu Vũ nhướng mày hỏi: “Không có? Không có ngươi tới tìm ta làm gì!”
Vũ Văn Thành nói: “Ngươi có thể đừng như vậy được không? Ta tới tìm ngươi cũng là vì suy nghĩ cho ngươi, ta muốn ngươi cùng ta tới Thái tử phủ.”
“Bây giờ ta đã là Thái tử rồi, ngươi ở trong phủ ta làm sủng phi không tốt sao, cần gì phải đi con đường lưu đày này?” Vũ Văn Thành hỏi.
Tiêu Vũ mỉa mai nói: “Ta đi rồi, cha ngươi có thể cho phép hả? Văn Thanh Lan có thể đồng ý ư? Nếu không ngươi giết Văn Thanh Lan trước đi nhé?”
“Việc này không cần ngươi lo, ta biết ngươi không muốn ở chung với Văn Thanh Lan, không sao, ta có thể mua cho ngươi một tòa nhà bên ngoài Thái tử phủ, ngươi chỉ cần an tâm ở lại là được.” Vũ Văn Thành dịu dàng nói.
Nắm đấm của Tiêu Vũ không nhịn được ngưa ngứa.
Vũ Văn Thành muốn mình đi làm ngoại thất đây mà, đúng là muốn chết!
“Ngươi đi với ta đi, ta đảm bảo sẽ tốt với ngươi.” Vũ Văn Thành tiếp tục nói.
Tiêu Vũ híp mắt cười lạnh một tiếng: “Vũ Văn Thành, ngươi tiếp tục nằm mơ đi!”
Tiêu Vũ nói vậy rồi không kiềm chế bản thân nữa, một đấm lập tức nện lên người Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh cho lảo đảo một cái.
Vũ Văn Thành không ngờ rằng Tiêu Vũ một lời không hợp lập tức ra tay!
Vũ Văn Thành cắn răng, vẻ mặt dịu dàng trở nên u ám, giống như ngâm độc vậy: “Tiêu Vũ, ngươi từ chối ta như vậy không phải là vì Ngụy Ngọc Lâm đó chứ?”
Cả người Tiêu Vũ đều không ổn. Đầu Vũ Văn Thành chẳng những bị lừa đá mà bên trong còn bị nước vào!
“Chuyện đó liên quan gì tới Ngụy Ngọc Lâm?” Tiêu Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Vũ Văn Thành hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng cho là ta không biết, cả kinh thành đều lan truyền ngươi đã ngủ với Ngụy Ngọc Lâm, Ngụy Ngọc Lâm mới có thể thả ngươi nguyên vẹn rời khỏi Ngụy Vương phủ.”
“Nếu không Ngụy Ngọc Lâm kia làm việc thiện sao? Chẳng lẽ còn muốn đón ngươi về cho ăn ngon hay gì?” Vũ Văn Thành cười lạnh.
Sắc mặt Tiêu Vũ càng lúc càng khó coi. Nàng từng nói người tung tin đồn nhảm sẽ bị thiên lôi đánh, người đầu tiên nên bị đánh chính là Vũ Văn Thành.
“Ngươi không muốn trở về làm ngoại thất của ta, vậy chúng ta hãy làm một cuộc nhân duyên sương sớm. Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt đâu, đến lúc đó ta sẽ đánh tiếng trên dưới, cho con đường lưu đày của ngươi dễ dàng hơn.” Vũ Văn Thành vẻ mặt càn rỡ nói.
Tiêu Vũ muốn nôn luôn rồi, tất nhiên Vũ Văn Thành không có biện pháp dùng sức mạnh với nàng, cũng không thể tạo thành tổn thương gì trên cơ thể nàng, nhưng đây là tấn công tinh thần thuần túy.
Nàng đã làm sai điều gì mà phải để nàng bị ép nói chuyện với cái thứ như vậy!
Đây đúng là cưỡng ép hạ thấp trí thông minh mà!
Vũ Văn Thành nói xong lập tức vươn tay về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ híp mắt: “Ngươi có biết đám người trước đó mạo phạm ta bây giờ thế nào rồi không? Vừa rồi bị đánh còn chưa đủ hả?”
Chỉ nghe Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Đã gãy một cánh tay rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Vũ đã kéo cánh tay Vũ Văn Thành, dùng sức bóp một cái.
Vũ Văn Thành lập tức đau tới mức chảy mồ hôi đầy đầu: “Tiêu Vũ! Ngươi muốn làm gì? Ngụy Ngọc Lâm kia thì được, ta thì không sao? Ngươi thật sự coi mình là Công chúa gì đó hả? Bây giờ ngươi đã là dâm phụ ai cũng có thể làm chồng rồi!”