Bạch Thần giới thiệu và giảng giải về từng loại súng một. Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cực kỳ chăm chú lắng nghe, thi thoảng còn cầm lên làm quen.
Tưởng Bạch Miên không cắt ngang việc dạy học, chỉ là khi Bạch Thần khát nước đi uống nước thì chỉ vào một ống thép khá to trên bàn gần đó, hỏi: "Đoán thử xem đây là vũ khí gì?"
Long Duyệt Hồng nhìn qua, đọc năm từ Đất Xám trên thân ống thép: "Xưởng ống thép Lâm Nam."
"Ha ha." Tưởng Bạch Miên cười nói: "Thật ra thì nó từng là ống phóng rocket dạng tác chiến đơn lẻ, chẳng qua bộ phận chủ chốt tới từ xưởng ống thép không viền của Cứu Thế Quân. Được rồi, các người tiếp tục đi."
...
6 giờ 20 phút tối, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng tắm rửa, thay quần áo hàng ngày xong, đều tự xách cặp lồng của mình đi tìm chỗ ngồi trong căng tin số 2 tầng 647. Các căng tin nhỏ của Bộ phận An toàn mở cửa từ 6 giờ 10 phút, sớm hơn bên Khu Sinh hoạt hai mươi phút.
"Tôi đau hết người rồi, tổ trưởng ra tay cũng ác quá đi." Trong lúc ngồi xuống, Long Duyệt Hồng đụng phải chỗ bầm tím trên người, làm anh ta đau tới mức nhe răng nhếch mép, không nhịn được oán trách một câu.
Buổi sáng bọn họ học về vũ khí, đến chiều là võ thuật. Mà Tưởng Bạch Miên không hề nương tay chút nào, cho hai người một trận thao luyện khá đau đớn.
So sánh ra thì Thương Kiến Diệu còn có thể chống đỡ được một lúc, còn Long Duyệt Hồng thì mỗi lần lên sân chưa được ba mươi giây đã bị thua liêng xiểng.
"Hiệu quả cải tạo gen của cô ta chắc chắn tốt hơn chúng ta! Cậu xem, sức mạnh, tốc độ phản ứng và sự phối hợp đó khác gì quái vật đâu! À, cậu cũng là quái vật, một tên quái vật nhỏ!" Hôm nay Long Duyệt Hồng mới phát hiện trong những lớp học võ thuật trước đây, bạn mình chưa từng phát huy lấy một nửa thực lực.
Thế là hắn có thể đánh ngang tay với cô nàng quái vật kia!
Tuy rằng chỉ duy trì được một thời gian rất ngắn, nhưng đó là cũng có lúc ngang tay.
Thương Kiến Diệu cười tủm tỉm nhìn Long Duyệt Hồng, nói: "Cậu còn không đánh lại được cả Bạch Thần."
Mặt Long Duyệt Hồng lập tức đỏ bừng lên, ấp úng hồi lâu mới nói: "Cô ta không tuân theo quy tắc! Vả lại cậu cũng đâu có thắng lần nào?"
Anh ta cho rằng mình sẽ đấu với cô gái nhỏ nhắn như Bạch Thần, dựa vào hình thể và sức mạnh, anh ta có thể giành được thắng lợi một cách thoải mái, ai ngờ lại thua hết lần này tới lần khác.
Nên biết rằng anh ta đã cải tạo gen khi còn trong trạng thái phôi thai, không chỉ có riêng hình thể và sức mạnh, mà cả tốc độ phản ứng, năng lực phối hợp, năng lực cân bằng. Mặt khác, anh ta có kinh nghiệm đánh cận chiến rất nhiều năm.
"Đánh nhau trên hoang dã không theo quy tắc, chỉ có sống và chết." Thương Kiến Diệu bình thản trả lời một câu.
"Cũng phải, các kỹ xảo đánh đấm của cô ta khá là thực dụng..." Long Duyệt Hồng dứt lời, bèn cúi xuống nhìn hộp cơm của mình.
Trên lớp cơm trắng lấm tấm chút khoai tây, rau khô màu đen được trải rộng, phần nước rau đã ngấm xuống dưới. Bên trên rau là miếng thịt nhiều mỡ ít nạc, các lớp mỡ nạc xen kẽ nhau. Thịt này nhuộm phần nước kho vừa dày lại vừa đầy đặn, trông khá nặng.
Đây là suất thịt đặc biệt mà Long Duyệt Hồng dùng một điểm cống hiến để đổi, giữa trưa anh ta đã đánh chén một đĩa thịt lợn hấp cách thủy.
"Thơm quá đi..." Long Duyệt Hồng híp mắt lại: "Nếu không phải thường xuyên ra bên ngoài công ty, đây chính là công việc tôi hằng mơ ước mà."
"Ngày mai còn lớp học võ thuật." Thương Kiến Diệu liếc anh ta một cái.
Thịt được cung cấp thêm này vốn không được lựa chọn, hắn cũng phải ăn rau khô thịt hấp.
"... Đừng nói nữa, trật tự ăn cơm đi!" Vẻ mặt Long Duyệt Hồng tức thời sụp đổ.
Anh ta phát hiện ở cùng tổ trưởng một ngày mà anh ta càng ngày càng quen thói hét to.
Thương Kiến Diệu không quan tâm anh ta nữa, bắt đầu chăm chú hưởng thụ cơm khoai tây hầm và rau khô thịt hấp.
...
Sau khi ăn tối xong, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cầm cặp lồng đi thang máy về khu C tầng 495.
Hai người vừa bước vào Trung tâm Hoạt động thì thấy một cô gái có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, khí chất sạch sẽ, mặc chiếc váy liền đơn giản đi tới.
"Phùng Vân Anh, em đến tìm anh sao?" Long Duyệt Hồng lập tức quên mất Thương Kiến Diệu, nhanh chóng đi tới nghênh đón, khuôn mặt không che giấu được nụ cười.
Cô gái kia có chút ngạc nhiên: "Anh ăn xong rồi ạ? Em tới trả đồ cho một người bạn."
Long Duyệt Hồng duy trì nụ cười: "Anh ăn ở căng tin nhỏ."
"Căng tin nhỏ? Anh được phân công đi đâu?" Phùng Vân Anh tò mò hỏi.
Bộ phận mà có căng tin riêng đều không hề tầm thường. Bộ phận Giải trí mà cô ta đang làm ở đó, cũng chỉ trạm phát thanh là có mà thôi.
Lúc này Long Duyệt Hồng mới nhận ra mình lỡ miệng, bèn gượng cười nói: "Bộ phận An toàn."
Phùng Vân Anh giật mình, khách sáo nói: "Vậy anh phải cẩn thận chút."
Hai người nói chuyện, Thương Kiến Diệu đi sang một bên, kéo ghế ngồi bên cạnh lão già Trần Hiền Vũ, chủ quản Trung tâm Hoạt động.
"Thế nào? Được phân tới tổ nào? Có cần lão già này nhờ người quen giúp đỡ không?" Trần Hiền Vũ nhìn đồ vật trên quầy hàng, thuận miệng hỏi.
"Bảo mật." Thương Kiến Diệu lời ít mà ý nhiều.
"Ha..." Trần Hiền Vũ quay đầu lại, ông ta không hỏi gì thêm, chỉ vỗ lên vai Thương Kiến Diệu: "Mọi việc cẩn thận."
Lúc này nhân viên cấp dưới của Trần Hiền Vũ xách hộp cơm của ông ta quay trở về từ căng tin nhân viên.
Thương Kiến Diệu nhìn ông ta một tay cầm hộp cơm, tay kia di chuyển đũa như bay, bèn đột nhiên nói: "Ông Trần, ông nói là ông quen biết tất cả mọi người của tầng này?"
Trần Hiền Vũ nhồm nhoàm đáp lại: "Không dám nói là biết tất cả, nhưng cũng phải trên chín mươi lăm phần trăm."
Thương Kiến Diệu đang định cân nhắc nên nói thế nào, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là người phụ nữ họ Lý mà hắn gặp được ở phòng số 35 khu A rạng sáng nay, giáo đồ của Sinh Mệnh Tế Lễ.
"Cô ta, ông có biết cô ta không?" Thương Kiến Diệu chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp kia.
Trần Hiền Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua:
"Lý Trinh, hẳn là cậu biết cô ta chứ? Lúc trước các người hình như có thể coi là hàng xóm. À mà khi đó cậu còn nhỏ, chưa chắc đã nhớ rõ. Haiz, cô ta cũng là người đáng thương. Kết hôn sinh được hai đứa con, sau đó cả hai vợ chồng bị điều sang công việc khác, bị ô nhiễm, không cách nào sinh con được nữa. Mà hai đứa con của cô ta vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều đã chết hết cả..."