Tưởng Bạch Miên gõ cửa và tiến vào, cười ngồi xuống ghế đối diện vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Tất Ngu là một người phụ nữ với vẻ bề ngoài trông tầm có ba mươi tuổi. Cô ta để mái tóc nâu dài và đôi mắt màu hạt dẻ.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, khoác một áo khoác ngắn màu đen sậm, được cắt may rất vừa người, ở chỗ bụng có hai cúc áo.
Vẻn vẹn từ việc ăn mặc thì trông Tất Ngu khá gọn gàng linh hoạt, nhưng mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ cùng nụ cười hời hợt treo trên mặt lại tăng cho cô đôi phần sắc thái ôn hòa, khiến người ta cảm thấy thân cận, có thể tin cậy được.
Vị phó bộ trưởng của Bộ phận An toàn này nhấc tách trà làm bằng sứ màu thiên thanh lên khẽ nhấp một ngụm, rồi từ tốn cười nói với Tưởng Bạch Miên:
"Tôi gọi cô tới đây, chủ yếu là có mấy việc."
Sau khi mở đầu xong, cô mới cầm lấy một tập văn kiện trên bàn:
"Đây là kết quả thẩm tra những tình huống mà lúc trước các cô đã báo cáo. Điều các cô cần chú ý là cấp độ bảo mật của các tin tức khác nhau, xác định rõ cái nào có thể mang ra tán gẫu với nhân viên bình thường, cái nào chỉ có thể trao đổi với tầng cấp nhất định, cái nào không được phê chuẩn thì chỉ có thể thảo luận nội bộ, hoặc báo cho cao tầng có quyền hạn tương ứng."
Tưởng Bạch Miên vô thức giơ tay phải ra định nhận lấy, nhưng Tất Ngu không đưa phần văn kiện kia tới phía trước.
Cô ta vuốt lọn tóc rũ bên tai:
"Nhưng mà, về phần văn kiện này, tạm thời các cô chưa dùng được."
"Ồ?" Tưởng Bạch Miên nghe mà bắt được trọng điểm, mơ hồ có suy đoán.
Tất Ngu không giải thích ngay, mà giao văn kiện cho Tưởng Bạch Miên xong, khẽ chống hai khuỷu tay lên mặt bàn:
"Chuyện giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ, các cô làm rất tốt, phần thưởng tương ứng sẽ được phát xuống sau khi kết án sơ bộ. Khi nào nhận được quyết định thì dựa vào tiến độ điều tra sau đó, chưa chắc sẽ rất nhanh, nên đừng sốt ruột."
Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
"Chuyển lời cho tổ viên tên là Thương Kiến Diệu kia, trong hai ba ngày tới, hãy phối hợp với các loại tra hỏi. Chuyện này do cụm hành động trực thuộc tầng quản lý phụ trách, cả tôi cũng không có biện pháp nhúng tay quá nhiều."
Giám đốc cụm hành động đồng cấp với phó bộ trưởng là cô, đều thuộc tầng quản lý M1.
"Được, tôi sẽ dặn anh ta." Lúc Tưởng Bạch Miên trả lời, chợt thấy có chút chột dạ.
Cô hoàn toàn không thể cam đoan lúc bị tra hỏi thì đầu óc Thương Kiến Diệu có chập mạch không.
Đừng nói là cô không cách nào đảm bảo, đến bản thân Thương Kiến Diệu cũng không làm được kìa.
Tất Ngu rõ ràng không nghe thấy chút dị thường trong giọng nói của Tưởng Bạch Miên, chuyển chủ đề:
"Tối hôm qua Hội đồng Quản trị khẩn cấp mở một cuộc họp lâm thời, tiện thể cũng xác định luôn chuyện trấn Thủy Vi."
"Kết quả thế nào?" Tưởng Bạch Miên không che giấu sự quan tâm của mình.
Tất Ngu nói với nụ cười ôn hòa:
"Ký điều khoản hợp tác hữu nghị trước."
Tưởng Bạch Miên nghe vậy thì khẽ thở phào một hơi.
Điều khoản hợp tác hữu nghị là cách nói chính thức trang trọng, phiên dịch ra cách nói đơn giản dễ hiểu chính là:
Thành lập mối quan hệ phụ thuộc.
Tuy rằng việc này chắc chắn không thể bằng phương án tiếp nhận toàn bộ trấn Thủy Vi, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của Tưởng Bạch Miên.
Tất Ngu không vội vã nói tiếp, mà cầm tách sứ màu thiên thanh lên thổi lá trà nổi trên mặt nước, rồi nhấp một ngụm.
Sau khi nhuận môi, cô giữ nguyên nụ cười vừa rồi, nói tiếp:
"Chúng ta sẽ triển khai một loạt giao dịch với trấn Thủy Vi, cũng phái một tổ hành động qua đó hỗ trợ bọn họ huấn luyện nhân viên vũ trang, xây dựng lại một hệ thống chỉ huy hiệu quả hơn.
Nếu bọn họ nộp đơn đề nghị, chúng ta cũng sẽ điều nhân viên văn phòng qua giúp bọn họ chỉnh lại cơ chế quản lý nội bộ, tiêu trừ nhiều loại mâu thuẫn trước khi chúng chưa kịp bùng nổ.
Sau đó, người mà chúng ta phái qua bên đó sẽ dần dần sàng chọn mầm tốt, cung cấp cơ hội cho bọn họ chính thức gia nhập công ty.
Chờ thêm mười năm nữa, nếu mối quan hệ hữu nghị giữa trấn Thủy Vi và chúng ta vẫn còn được kéo dài, những gì bọn họ thể hiện cũng nhận được sự công nhận thì có thể suy xét tiếp nhận toàn bộ bọn họ."
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
"Kiểu đó rất tốt."
Đây là một phương án cẩn thận, cũng càng có lợi cho bên phía trấn Thủy Vi tiếp nhận.
"Bộ trưởng, có phải cô định phái chúng tôi tới trấn Thủy Vi đàm phán không?"
Cho nên mới tạm thời không sử dụng đến phần văn kiện thẩm tra thông tin kia.
"Nói chuyện với cô đúng là đỡ phải lo." Tất Ngu cười khen một câu: "Các cô là người móc nối cho chuyện này, đương nhiên phải cho các cô đi rồi. Chờ thêm dăm bữa nữa, các cô mang theo một máy thu phát vô tuyến và pin qua đó, nếu như đàm phán ổn thỏa thì để máy lại, cung cấp tần số để trấn Thủy Vi gửi tin cho chúng tôi, cô đính kèm một mật mã giao hẹn sẵn để làm chứng minh. Nếu đàm phán không thành công, các cô hãy mang máy điện báo tới thành Dã Thảo."
"Thành Dã Thảo?" Tưởng Bạch Miên có chút kinh ngạc.
Đây là thành phố sát biên giới thành Tối Sơ, nằm ở rìa hoang nguyên Tăng Lữ, là một địa điểm khá cởi mở, nơi có rất nhiều thợ săn di tích đang hoạt động mạnh mẽ.
Đội Ngô Thủ Thạch và An Như Hương mà tổ điều tra thế giới cũ gặp được lúc trước chính là tới từ thành Dã Thảo.
Tất Ngu gật đầu:
"Đây là nhiệm vụ thứ hai của các cô. Cô cũng biết rồi đó, ngoài các cô ra thì còn tổ điều tra khác. Một tổ trong số đó khi tiến vào thành Dã Thảo, gửi được điện báo xong thì mất liên lạc, tới giờ đã được gần ba tuần rồi.
Chúng tôi có khiến nhân viên tình báo của công ty ở thành Dã Thảo điều tra, nhưng tạm thời chưa thấy có phản hồi gì.
Nhiệm vụ của các cô là phối hợp nhân viên tình báo làm rõ chân tướng tiểu tổ kia mất tích, đưa ra sự trả thù thỏa đáng, hoặc men theo manh mối mới mà tiểu tổ kia khai thác được, điều tra theo đúng chức trách của mình."
Điều tra theo đúng chức trách chính là "điều tra nguyên nhân thế giới cũ hủy diệt".