Thấy căn phòng trở nên trống trải hơn hẳn, Tưởng Bạch Miên vừa đi tới chỗ một chiếc ghế dựa làm từ gỗ, vừa cười nói:
"Công ty của chúng tôi, chỉ cần nghe tên cũng biết đây là một công ty nghiên cứu công nghệ sinh học, mà sinh học thì luôn có mối quan hệ chặt chẽ với y học, cho nên chúng tôi khá có thế mạnh ở lĩnh vực tương ứng."
Trong lúc nói chuyện, cô nhấc chiếc ghế kia rồi đi tới bên giường Điền Nhị Hà.
Trong quá trình đó, cô như lơ đãng liếc qua Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, Lý Chính Phi, máy thu phát vô tuyến và cửa sổ ở một bên khác của giường.
Cô vốn định để Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cùng về chỗ xe Jeep, trông coi tài sản đáng giá nhất của tổ điều tra thế giới cũ và số pin dự phòng với lượng lớn đồ ăn.
Nhưng cô nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ đó.
Vào buổi đêm mà rất có khả năng mạch nước ngầm cuộn trào này, tốt nhất là các thành viên tổ điều tra thế giới cũ không nên tách nhau ra.
"Dù sao có làm mất xe, đồ có bị cướp thì công ty cũng sẽ bổ sung cho... Hiện giờ người quan trọng nhất là Điền trưởng trấn, Lý Chính Phi, là máy thu phát vô tuyến, món đồ quan trọng nhất để giữ liên lạc với công ty. Có nó rồi thì không phải cho người ra canh gác xe Jeep nữa...
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nơi đó sẽ không dễ chạy, mà dễ bị bao vây, trèo tường cũng không phải chuyện dễ dàng gì...
Phía sau căn phòng này là tường vây, có thể nhìn thấy ruộng đất cách đó không xa. Đến lúc đó, nếu không thủ được nơi này nữa, trực tiếp mơ cửa sổ trèo xuống là có thể phá vòng vây thành công được một nửa rồi...
Sang bên kia đánh du kích, không khó để kiên trì tới khi người của công ty tới... Ừm, súng lục và đạn tương ứng cũng đều ở trên người..."
Những dòng suy nghĩ nhanh chóng vụt lướt trong đầu Tưởng Bạch Miên, cô đã suy xét đến tình huống tệ nhất thì sẽ xử lý như thế nào.
Cô lập tức đặt ghế dựa bên cạnh giường, ngồi xuống, rồi giới thiệu cho Điền Nhị Hà, Lý Chính Phi và hai gã thành viên Trấn Vệ đội trong phòng về các loại tình huống của Sinh Vật Bàn Cổ, trọng tâm nằm ở tình huống đãi ngộ của nhân viên chính thức và các thế lực phụ thuộc khác.
Đương nhiên trước khi trấn Thủy Vi chính thức được Sinh Vật Bàn Cổ tiếp nhận, có một số chuyện là không được kể, bao gồm sự tồn tại của tòa nhà dưới lòng đất, hay vị trí cửa vào công ty.
Trong đó, Tưởng Bạch Miên còn cố ý sơ lược qua về các đề tài như chỉnh sửa gen. Cô biết, ở trên Đất Xám, không ít người thù hận những công nghệ mà bọn họ cho rằng đi ngược lại với tự nhiên một cách nghiêm trọng, sẽ dẫn tới tai họa. Mà cô không thể khẳng định liệu Điền Nhị Hà và Lý Chính Phi phía đối diện có phải người như vậy không.
Tuy danh hiệu Sinh Vật Bàn Cổ này có thể khiến người ta liên tưởng tới phương diện tương tự, nhưng nếu đối phương không thể hiện ra ngoài, Tưởng Bạch Miên không ngu ngốc tới mức tự chủ động khơi mào đề tài nhạy cảm.
Rõ ràng là trạng thái tinh thần của Điền Nhị Hà không được tốt như ông ta nói, nghe một lúc là nhắm mắt dưỡng thần hoặc ngủ một lúc. Lý Chính Phi và Bạch Thần vốn định bảo mọi người rời khỏi phòng này để trưởng trấn nghỉ ngơi cho tốt, nhưng Điền Nhị Hà luôn nhanh chóng tỉnh lại, ngăn cản không cho đi.
Bọn họ cứ tán gẫu rồi lại ngừng rồi lại tiếp tục, sắc trời bên ngoài song cửa sổ dần nhuộm ánh sáng nhạ mơ hồ.
Đã sáng sớm.
Thấy giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, Tưởng Bạch Miên thầm thở phào một hơi.
Cả một buổi tối cô đều không dám ngủ, chỉ thi thoảng rời khỏi ghế dựa hoạt động thân thể, nhưng có bố trí Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thay nhau ngủ để giữ sức lực.
Tưởng Bạch Miên đang định bảo các tổ viên đi lấy bữa sáng, đột nhiên nghe thấy chiếc máy điện báo vô tuyến kia phát ra âm thanh.
"Có điện báo..." Tưởng Bạch Miên giải thích một câu cho Điền Nhị Hà và Lý Chính Phi, rồi cất bước đi sang bên máy.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cô nhanh chóng dịch nội dung của bức điện.
Cô lập tức nhướng mày, nói:
"Người mà công ty phái tới đã đến cửa vào đầm lầy rồi."
"Nhanh vậy sao?" Long Duyệt Hồng đưa ra nghi vấn thay mọi người.
Dựa theo quy trình bình thường, hẳn là hiện giờ công ty mới bắt đầu bố trí người, chuẩn bị thuốc men, quá trình đó phải mất tới một giờ.
Nếu dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, như vậy phải tầm xế chiều hoặc sớm hơn một chút, đội ngũ được công ty phái ra mới tới được nơi đây.
So với tình huống dự đoán thì hiện giờ phải sớm hẳn một ngày.
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ rồi nói:
"Chuyện hành quân vội ban đêm vốn không phải là hiếm thấy. Vả lại tình hình giao thông từ chỗ công ty tới bên này tương đối dễ đi."
Cô chưa nói là ít nhất một nửa lộ trình đều nằm ở trong khu vực công ty kiểm soát, có rất nhiều tổ tác chiến của Bộ phận An toàn đã nắm rõ tình huống ở khu vực đó, nhắm mắt đi đường cũng sẽ không đạp phải hố.
Đương nhiên hành quân ban đêm quả thật dễ xảy ra vấn đề, dù sao bị hạn chế về tầm nhìn, nhưng đôi khi con người không còn lựa chọn nào khác, hoàn cảnh ép buộc hoàn toàn không phải một câu nói suông.
Dựa vào điều này, tầng lớp quản lý của Bộ phận An toàn của Sinh Vật Bàn Cổ có ý thức khiến các tổ tác chiến, đại đội hành động đưa việc hành quân trong đêm vào khóa huấn luyện.
Đây là sự khác biệt giữa quân chính quy và đám cướp hoang dã.
"Có phải là có một đội ngũ vừa vặn ở gần đây không?" Bạch Thần thấy Điền Nhị Hà, Lý Chính Phi vẫn kinh ngạc, bèn đưa ra suy đoán của mình.
Tưởng Bạch Miên lắc đầu:
"Tôi nhấn mạnh là mang theo bác sĩ, thuốc men và vũ khí, đội ngũ ở ngoài hẳn là không có."
Nói tới đây, cô cười với Điền Nhị Hà và Lý Chính Phi:
"Khiến các vị đoán được khoảng cách đại khái của chỗ này và công ty rồi."
Khoảng cách một đội ngũ hành quân gấp rút trong đêm.
"Vậy cũng tốt, đến sớm yên tâm sớm." Điền Nhị Hà bỏ suy lo lắng vừa rồi, cười thở hắt ra.
Và cũng vì thế mà ông không nhịn được ho khan vài tiếng, Bạch Thần lo lắng vỗ vỗ lưng cho ông.