Khi trời chưa hoàn toàn tối hẳn, tổ điều tra thế giới cũ đã tới doanh địa của người vô căn.
Từ xa nhìn lại, thứ ánh vào mắt bọn họ trước tiên là những chiếc xe to bự.
Những chiếc xe này to gấp xe Jeep mấy lần, thùng xe vừa dài lại vừa cao, màu sắc trên xe thì khác biệt, có cái là màu nâu trắng đan xen, hoặc nền trắng điểm xuyết các khối màu đen, hoặc sọc màu xám bạc.
"Đây đều là, nhà xe?" Tưởng Bạch Miên đã bỏ kính râm xuống từ lâu, cô giảm tốc độ xe lại, chăm chú phân biệt vài giây.
"Ừ." Bạch Thần gật đầu: "Nhà xe chính là nhà của đám người vô căn này, mỗi một chiếc xe đại diện cho một gia đình."
"Là thế à..." Khi Tưởng Bạch Miên nhìn lại doanh địa kia, cô càng nhìn ra nhiều chi tiết hơn.
Xe trong trại chủ yếu được dùng làm nhà ở, có chí ít mấy chục xe, thậm chí có khả năng phải tới gần trăm chiếc.
Trong đó, những nhà xe to lớn nhất dừng ở ngoài rìa, hợp lại thành một bức tường sắt thép, chỉ chừa ra một cửa nhỏ đủ cho một cỗ xe ra vào.
Thông qua kẽ hở giữa "bức tường" này, có thể thấy những xe bên trong đều được đỗ khá ngay ngắn có trật tự, ở trung tâm dường như còn có mấy con xe càng to lớn hơn, có thể gọi là khổng lồ.
"Nhà xe là cái gì?" Long Duyệt Hồng không hiểu, bèn hỏi ngay.
Thương Kiến Diệu chủ động giải thích giúp:
"Chính là bỏ nhà vào trong xe."
"Cậu thấy rồi?" Long Duyệt Hồng có chút kinh ngạc hỏi lại.
Tất cả mọi người đều nhận cùng một giáo dục, cùng ra ngoài trải nghiệm, dựa vào cái gì mà cậu nhìn thấy nhà xe, mà tôi lại chưa?
Thương Kiến Diệu lắc đầu:
"Chưa thấy bao giờ. Tôi đoán thôi."
Lúc này Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
"Những gì Thương Kiến Diệu nói cũng không phải vấn đề to tát gì. Nhà xe chính là biến một thùng xe thành nhà ở, có phòng ngủ, có nhà vệ sinh, có phòng bếp, thậm chí có cả phòng khách và nhà ăn."
"Xa hoa thật." Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng thời đưa ra đánh giá.
Một căn phòng như vậy ở trong Sinh Vật Bàn Cổ thì phải cấp D7 trở lên mới được phân cho, hoặc vợ chồng đều đạt tới cấp D4.
Bạch Thần giải thích theo:
"Nghe nói ban đầu người Vô Căn đều tới từ doanh địa nhà xe của thế giới cũ, chính là trại dành riêng cho những người ra khỏi nhà xe này đậu xe."
Tuy cô không hiểu vì sao thế giới cũ phải làm như vậy, nhưng cô vẫn thuật lại nguyên xi những gì cô nghe được lúc trước.
May là Thương Kiến Diệu không đưa ra ý kiến gì khác biệt.
Bạch Thần nhìn ánh chiều tà của mặt trời đang lặn chiếu lên kính xe, nói tiếp:
"Mọi người cũng biết lúc ấy chủ yếu là các thành phố lớn bùng phát bệnh Vô Tâm, những nơi như trại nhà xe này thì không bị sao, vả lại cũng không có các loại tập kích nào nhắm tới bọn họ.
Cho nên bọn họ đều may mắn sống sót qua đợt thế giới cũ bị hủy diệt, nhưng cũng không trở về quê hương của mình được.
Có lẽ bọn họ đã từng thử nghiệm, tôi không rõ lắm, nhưng từ kết quả thì có thể thấy cuối cùng chắc chắn là vẫn thất bại. Trong niên đại hỗn loạn sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, bọn họ cảm thấy mọi người tập trung lại một chỗ thì tốt hơn, nhiều người thì mạnh. Sau đó, bọn họ cũng đi tìm chỗ định cư, cày bừa trồng trọt, nhưng chiến loạn hết lần này tới lần khác, rồi đàn quái vật và lượng lớn người Vô Tâm tập kích, bị thời tiết và hoàn cảnh thay đổi đuổi ra khỏi ra khỏi điểm tụ cư ban đầu.
Sau đó bọn họ hoàn toàn quen với việc sống trên xe, cũng quen lang thang với một đội ngũ lớn như vậy, không còn định cư nữa, tự xưng mình là "kẻ Vô Căn". Ừm, chúng tôi càng thích gọi bọn họ là "người Vô Căn"."
Thương Kiến Diệu đưa ra một vấn đề rất nghiêm túc:
"Vậy bọn họ ăn gì?"
"Đúng vậy đúng vậy." Long Duyệt Hồng tỏ vẻ mình cũng muốn hỏi câu đó.
Không định cư có nghĩa là không thể trồng trọt, không có nguồn thu hoạch cố định.
Bạch Thần nhìn cửa vào của trại càng ngày càng gần, nói với tốc độ nhanh hơn hẳn:
"Trạng thái ban đầu của họ gần giống với thợ săn di tích, sau khi một lượng lớn người Vô Tâm chết đi, bọn họ vào các phế tích thành phố thu thập xăn dầu, đồ ăn, vũ khí, ắc quy hiệu suất cao và các loại vật tư khác.
Khi đó, mỗi một phế tích thành phố đều là một mỏ giàu tài nguyên.
Chờ khi niên đại hỗn loạn kết thúc, các thế lực lớn được thành lập, đoàn xe lớn như bọn họ nhanh chóng trở thành đối tượng lợi dụng. Bọn họ cũng nhân cơ hội thay đổi thân phận, trở thành thương đội vũ trang lui tới giữa các thế lực, nhận cước phí và mua bán lại."
"Vì sao thế lực lớn không tự mình làm những vụ làm ăn đó?" Long Duyệt Hồng nhớ rõ trong bãi đỗ xe của công ty có rất nhiều xe to, nhiều hơn trại của người Vô Căn này không ít.
Nghe được câu hỏi của anh ta, Tưởng Bạch Miên đang lái xe trêu chọc một câu:
"Công ty lấy đâu ra nhiều người như vậy? Ngay cả một người mới như anh còn bị điều tới tổ điều tra thế giới cũ, anh có biết công ty khan hiếm người tới mức nào không.
Chúng ta đâu phải Thiên Đường Máy Móc, vừa không có tài nguyên lại không có công nghệ để chế tạo ra nhiều người máy AI như vậy."
Long Duyệt Hồng lập tức hiểu ra.
Bạch Thần thuận miệng nói thêm một câu:
"Với rất nhiều thế lực lớn mà nói, nếu không phải vật tư đặc biệt quan trọng, bọn họ không thích phái người nhà tự mình áp tải cho lắm. Lúc trước có một điểm tụ cư khá lớn, cũng vì thủ lĩnh phái một lượng lớn thành viên của vệ đội đi đưa hàng, kết quả bên trong thiếu người, nên bị người ta tiêu diệt luôn.
Vả lại rất nhiều khu vực nhạy cảm thì thương đội trung lập dễ đi qua hơn nhiều."