"Đồ thần kinh!" Người đàn ông to con thốt lên mắng mỏ: "Mày là con nít à? Có phải lông phía dưới chưa mọc đủ đúng không?"
Flynn đang rót rượu ngẩng đầu nhìn bên này, hô một câu:
"Triệu Thiết, đừng gây chuyện, được mấy hốc rượu là không biết mình họ gì rồi hử?"
Triệu Thiết không dám làm trái ý thủ lĩnh, hùng hùng hổ hổ ngồi xuống.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên đứng dậy khỏi chiếc ghế chân cao, đi tới trước mặt Triệu Thiết.
Sau đó, hắn bắt đầu cởi thắt lưng quần.
"Mày... làm gì vậy?" Triệu Thiết và đồng bọn của gã đều ngơ ngác.
Thương Kiến Diệu nói rất nghiêm túc:
"Của tao chắc chắn to hơn của mày."
Giờ phút này, không chỉ Triệu Thiết, đến cả đám người Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng đều nghi ngờ lỗ tai của mình.
Chờ khi kịp phản ứng, một cơn giận điên cuồng từ đáy lòng xộc lên tận đầu óc Triệu Thiết.
Điều này không chỉ vì gã thấy đối phương đang sỉ nhục mình, mà còn nằm ở chỗ gã nhất thời không biết nên ứng phó ra sao.
Chẳng lẽ gã phải đứng lên, trước mắt bao người, cởi quần ra so với đối phương một phen?
Thương Kiến Diệu không xấu hổ, nhưng Triệu Thiết vẫn rất cần mặt mũi.
Vả lại, thắng thì còn đỡ, nhưng nếu thua thì sao?
Nếu như vậy, Triệu Thiết cảm thấy chính gã không còn mặt mũi nào ở lại trong thương đội được nữa.
Không được, không thể để hắn nắm mũi dắt mình đi như vậy được... Triệu Thiết nheo mắt lại, chỉ ra bên ngoài nói:
"Cũng tạm được đấy. Có bản lĩnh thì ra ngoài luyện chút?"
"Được!" Thương Kiến Diệu thắt lại thắt lưng, nhanh chóng đồng ý.
Tưởng Bạch Miên khẽ nhíu mày, cảm thấy chính cô có chút không nhìn thấu chuyện này.
Thực ra cô không lo Thương Kiến Diệu sẽ thua, bởi cô vẫn rất tin tưởng năng lực võ thuật của mình, mà Thương Kiến Diệu là người có trình độ gần với cô nhất trong tổ điều tra thế giới cũ.
Cô chỉ có chút không rõ rốt cuộc Thương Kiến Diệu muốn làm gì.
Ý tưởng đánh một trận, thể hiện chút thực lực, tiện cho đối thoại sau này thì cô không ngăn cản, cũng làm cho Long Duyệt Hồng đừng lên tiếng.
Thấy đồng đội của Thương Kiến Diệu đều không để ý cho lắm, đoàn trường Flynn của thương đoàn người Vô Căn này cũng mang tâm tính muốn xem trò hay, bèn mở to miệng hô to với bên ngoài:
"Ngừng nhạc lại! Có người muốn "biểu diễn"!"
Loa trên nhà xe hai bên nhanh chóng im xuống, đám trai gái đang nhảy nhót uốn éo ở khu vực trống được bao vây bởi những chiếc bàn kia đều lui ra ngoài.
Triệu Thiết hùng hổ dẫn đầu nhảy xuống khỏi xe của trưởng đoàn, đi vào bãi trống lập lòe ánh sáng đủ mọi màu sắc này.
Thương Kiến Diệu không vội vã đi ra ngoài, mà trước tiên lấy ba lô hành quân xuống, móc ra chiếc loa nhỏ màu đen đế màu xanh lam yêu quý của mình ra.
Thứ này vừa có thể cắm điện, cũng có thể sử dụng loại pin tuổi thọ cao của thế giới cũ, mà hiện giờ vẫn có thế lực đang sản xuất.
Thấy cảnh đó, hàng lông mày dày đẹp của Tưởng Bạch Miên hơi giật giật.
Thương Kiến Diệu lập tức đặt chiếc loa nhỏ ở cửa của nhà xe, rồi ấn một nút bấm.
Trong tiếng điện rè rè, hắn tiến vào bãi đất trống.
Một giây sau, từ trong loa vang lên một giọng nữ cao vút:
"Tôi đang nhìn lên
Phía trên mặt trăng..."
Kèm theo tiếng hát đó, cơ thể Thương Kiến Diệu khẽ đung đưa, hai chân không ngừng thay nhau đưa ra trước sau, trông khá là có nhịp điệu.
Sau đó hắn ngoắc ngón tay với Triệu Thiết:
"Tới!"
"Quên lãng quá khứ...
Hong khô những ưu thương..."
Trong tiếng hát đó, đối mặt với đối thủ như vậy, Triệu Thiết đột nhiên có cảm giác như nếu mình thật sự xông tới là đã thua rồi.
Điều đó làm cho gã hệt như bị người ta cởi quần thị chúng vậy.
Nhưng đã đến nước này, không lên cũng không được, dù sao không thể tỏ ra hèn nhát đúng không?
Triệu Thiết tự cổ vũ bản thân, hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi tới.
Trong quá trình đó, gã nhìn chằm chằm chỗ hai chân và bả vai Thương Kiến Diệu.
Đó là vì trong vài thuật đấu võ mà gã biết, bộ pháp là khá quan trọng, mà trạng thái bả vai giúp gã dự đoán xem đối phương sẽ ra quyền từ cánh tay nào.
Là một người Vô Căn, từ bé gã đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, còn bái một vị sư phụ quyền thủ rất lợi hại ở thành Tối Sơ, chứ gã chẳng phải loại người chỉ dựa vào vóc dáng để bắt nạt người ta.
Sau khi điều chỉnh bước chân, Triệu Thiết bước lên một bước.
Gần như cùng lúc, Thương Kiến Diệu lui ra sau một bước.
Triệt Thiết lại tiến lên, Thương Kiến Diệu lại lùi ra sau, vẫn giữ được khoảng cách vừa đủ.
Đột nhiên, Thương Kiến Diệu giành trước tiến lên một bước.
Triệu Thiết vô thức lùi bước để né tránh.
Một lùi một tiến, một tiến một lùi, hai người bắt đúng tiết tấu của đoạn hát "lúc thấy, lúc ko thấy".
Những người đứng xem xung quanh lập tức vỗ tay rào rào:
"Nhảy hay quá!"
Bấy giờ bọn họ mới hiểu vừa nãy trưởng đoàn nói biểu diễn là gì.
Nghe được những lời "khen ngợi" kiểu này, Triệu Thiết lập tức đỏ bừng mặt, không thể khống chế được bản thân, lập tức nhào tới.
Thương Kiến Diệu thoải mái né tránh, rồi đưa chân ra ngáng, thò tay ra vật, lập tức ném Triệu Thiết ngã rầm xuống đất, làm gã đầu óc quay quay không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Sau đó, hắn cúi người xuống, áp chế đối phương hoàn toàn.
Triệu Thiết coi như cũng là kẻ thức thời, thấy không còn cách nào cứu vãn, cũng không cậy mạnh, trực tiếp cúi đầu ồm ồm nói:
"Tao thua rồi."
Thương Kiến Diệu đứng lên, có chút luyến tiếc bước trở về, cầm lấy chiếc loa nhỏ lên rồi tắt đi.
Tưởng Bạch Miên nhìn anh ta, nhíu mày hỏi:
"Anh lòng vòng như vậy chẳng lẽ chỉ là để ra bên ngoài nhảy một trận đấy chứ?"
Thương Kiến Diệu trung thực gật đầu:
"Ừm. Nếu trực tiếp đòi ra thì cô sẽ không cho."
"Anh đúng là cố chấp ghê đấy nhỉ? Ha, còn biết chơi giương đông kích tây, cũng thông minh đấy chứ." Tưởng Bạch Miên bật cười nói.