"Ài, cũng chẳng biết vì sao, có lẽ là khi đó ba mẹ tôi khá lớn tuổi, cũng có thể do vấn đề về thể chất mà hiệu quả chỉnh sửa gen của tôi không quá tốt, ưu điểm duy nhất là rất bình thường, người khác nhìn qua sẽ khó nhớ mặt được. Ừm, còn nữa, có chút thiên phú về ngụy trang và theo dõi."
"Ít nhất cao hơn mét bảy lăm rồi." Thương Kiến Diệu an ủi một câu chân thành.
Chiều cao của Trần Húc Phong xêm xêm với Tưởng Bạch Miên.
Đúng là bạn tốt của Long Duyệt Hồng... Tưởng Bạch Miên thấy không ai chú ý đến mình, bèn lặng lẽ trợn trắng mắt.
Cô lại cắt ngang cuộc nói chuyện phiếm của Thương Kiến Diệu và Trần Húc Phong, chủ động nói:
"Tiểu tổ kia lựa chọn ở trong khách sạn như Mỹ Lý này, chứng tỏ lúc bọn họ vào thành Dã Thảo thì không biết sẽ có nguy hiểm gì, cũng không cho rằng có kẻ địch đang ẩn núp."
Cực kỳ yên tâm, cực kỳ quang minh chính đại.
"Tôi cũng cho là như thế." Trần Húc Phong trở lại đề tài chính: "Dựa theo suy đoán này, hành động tiếp theo của bọn họ ở thành Dã Thảo hẳn là có vẻ công khai, có cơ hội truy tra ra."
Anh ta cầm xấp tài liệu kia, nói tiếp:
"Tôi tìm nhân viên bên trong công hội Thợ Săn, tra xét xem khoảng thời gian đó có tổ năm người tương tự tiếp nhận nhiệm vụ gì không. Nhận được phản hồi là không có."
Nếu tổ điều tra thế giới cũ kia không che giấu hành tung của bản thân, như vậy khi nhận nhiệm vụ của công hội Thợ Săn, bọn họ sẽ không cố ý chia ra làm hai ba đội.
Không chờ Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp, Trần Húc Phong chủ động nói:
"Nhưng khi tra thân phận thợ săn mà bọn họ đăng ký thì lại là thợ săn chính thức. Ha ha, các cô đoán xem tra ra như thế nào?"
"Dùng tên thật." Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự.
"..." Trần Húc Phong ngẩn ra: "Đúng! Bọn họ rất tuân thủ quy tắc!"
"Điều này nói rõ hành động từ trước tới lúc đó của bọn họ không chọc phải nguy hiểm gì, hoặc đã tiêu diệt toàn bộ nguy hiểm, cảm thấy rất an toàn." Tưởng Bạch Miên đưa ra cách nhìn của mình.
Điều này làm cho khả năng tiểu tổ kia xảy ra ngoài ý muốn đột nhiên ở thành Dã Thảo cao lên không ít.
Trần Húc Phong không nói gì, mà nói sang chuyện khác:
"Tôi bỏ ít tiền lấy được ảnh chụp khi bọn họ đăng ký thân phận thợ săn và các nhiệm vụ mà bọn họ đã hoàn thành. Các vị quay về có thể xem cho kỹ."
Trong lúc nói, anh ta đưa xấp tài liệu trong tay cho Tưởng Bạch Miên.
"Được." Tưởng Bạch Miên giơ tay nhận lấy.
Trần Húc Phong nhớ lại:
"Trước mắt manh mối mà tôi điều tra được gồm mấy cái sau:
Một là bọn họ từng tới quán bar Phi Điểu, có xảy ra xung đột với mấy vị khách trong đó, nhưng không gây ra náo loạn lớn gì. Đây là chuyện xảy ra vào ngày thứ hai sau khi bọn họ tới thành Dã Thảo.
Hai là bọn họ có tới thăm hỏi một vị quản lý cấp cao của công hội Thợ Săn bản địa. Hôm qua tôi mới hỏi ra chuyện này, cụ thể là ai thì còn phải chờ điều tra.
Ba là hình như bọn họ tiến vào phố Bắc, một người của phủ thành chủ thường ra ngoài mua đồ đã gặp được tổ hợp tương tự.
Bốn..."
Khi nói tới điều thứ "bốn", vẻ mặt Trần Húc Phong trở nên có chút nặng nề:
"Theo nhân viên phục vụ của khách sạn Mỹ Lý có nói, bọn họ tự trả phòng. Hai ngày trước khi công ty bảo tôi điều tra."
"Nói cách khác, trong hai tuần lễ trước đó, bọn họ hoạt động mạnh ở thành Dã Thảo, nhưng không trả lời điện báo của công ty? Thời gian mất tích thật sự không lâu như chúng ta nghĩ?" Tưởng Bạch Miên suy nghĩ rồi hỏi lại.
Tổ điều tra thế giới cũ kia khác đám người Tưởng Bạch Miên ở chỗ bọn họ có điện đài vô tuyến, dựa theo quy định, cứ chừng một tuần phải liên lạc với công ty một lần, vả lại mấy ngày cuối của tuần thứ hai, công ty có chủ động gửi điện báo hỏi thăm tình hình.
"Cho nên rất kỳ quặc." Trần Húc Phong đưa ra câu trả lời khẳng định.
Tiếp đó, anh ta nhíu mày:
"Trong khoảng thời gian gần đây, có người còn nói cho tôi biết có gặp được người mà bọn họ nghi là Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi trong thành, đây, chính là hai bức ảnh chụp trên cùng."
Trong điều kiện ánh sáng như hiện tại, Tưởng Bạch Miên không thể nào nhìn thấy rõ bức ảnh như thế nào, mà cô cũng chẳng nhìn, suy nghĩ rồi "tự lẩm bẩm":
"Không rõ là người xa lạ trông có vẻ giống, hay có người đang giả làm bọn họ, hoặc là, bọn họ quả thật có thể hoạt động tự do?"
"Không thể khẳng định." Trần Húc Phong không mù quáng đưa ra suy đoán.
"Còn manh mối nào khác không?" Tưởng Bạch Miên chầm chậm thở ra một hơi.
"Tạm thời không còn." Trần Húc Phong lắc đầu.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, rồi lại hỏi:
"Chuyện thư viện bị đốt cháy lúc trưa là sao thế?"
Trần Húc Phong nói với vẻ chế nhạo:
"Hai tháng gần đây, trong thành có thêm mấy tên không cần đầu óc. Chính là những tên điên đang tuyên truyền rằng thế giới cũ vì theo đuổi tri thức, phạm phải điều cấm kỵ nên mới bị hủy diệt. Bọn họ muốn ép mọi người không được đọc những bộ sách còn sót lại của thế giới cũ nữa."
Sau khi nói xong công việc chủ chốt, ước hẹn cách trao đổi sau này, Thương Kiến Diệu kể tình hình nhà ông Trần cho Trần Húc Phong nghe, sau đó hai người lưu luyến vẫy tay tạm biệt nhau.
Tưởng Bạch Miên dẫn Thương Kiến Diệu đi lòng vòng một phần tư thành Dã Thảo, cuối cùng mới rẽ vào hẻm nhỏ chỗ tiệm súng A Phúc.
Sau khi trở lại phòng thuê, bọn họ phát hiện Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều đang xem một chồng giấy.
"Đây là gì thế?" Tưởng Bạch Miên tò mò hỏi.
"Truyền đơn." Bạch Thần đưa tờ giấy trong tay cho tổ trưởng.
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cùng nhìn trang giấy, đọc nội dung bên trên:
"Suy nghĩ là cạm bẫy, tri thức là thuốc độc...
Đừng chạm vào sách vở nữa
Không thể đi vạo vát xe độ của thế giới cũ...
Từ "đi vạo" còn khoanh tròn xung quanh, gạch một đường ra bên ngoài, biểu thị phải sửa.
Mà chữ chỉnh sửa là:
"Đi vào"
"..." Tưởng Bạch Miên bật cười: "Bọn họ thực sự thực hiện hoàn hảo quan điểm của mình."