Nụ cười trên mặt Tô Tiểu Man vẫn y nguyên, cô ta chân thành nhắc nhở:
"Tuy chỗ phó hội trưởng Christina quả thật có mấy nhiệm vụ có cấp bảo mật cao, không được tuyên bố công khai, nhưng cũng không phải thợ săn tập sự là không nhận được. Các vị hãy đi làm một số nhiệm vụ đơn giản trước, nâng điểm lên, chờ khi trở thành thợ săn chính thức thì hãy suy xét mấy chuyện như thế này."
"Phó hội trưởng Christina..." Tưởng Bạch Miên nhắc lại một lần, rồi thản nhiên cười nói: "Trước cô, tôi còn không biết có nhiệm vụ không được tuyên bố công khai, xem đi, thực sự là lính mới tinh luôn. Tôi muốn hiểu thêm về công hội, chủ yếu là sợ bất cẩn phải tội với người không nên đắc tội, tôi thấy cô có vẻ biết rõ, hay là cô nhận nhiệm vụ này đi?"
Tô Tiểu Man chấp nhận lý do của Tưởng Bạch Miên:
"Điều này cũng không có gì quan trọng. Christina là phó hội trưởng do bên phía thành Tối Sơ điều tới, phụ trách giao thiệp, phối hợp, hợp tác với tổng bộ công hội và công hội ở các địa khu khác, đồng thời cô ấy còn nắm giữ tất cả các nhiệm vụ không tiện tuyên bố công khai, và liên hệ trực tiếp với các thợ săn có cấp bậc khá cao."
Một hộp thịt bò kho tàu 500 gam ở thành Dã Thảo này chí ít cũng phải 1 Ole, đôi khi còn nhiều hơn, đối với một nhân viên công hội mà tiền lương mỗi tháng chưa tới 30 Ole thì thứ này cực kỳ hấp dẫn.
"Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?" Tưởng Bạch Miên hỏi như thuận miệng.
"Hơn ba mươi, tóc dài màu vàng kim, đôi mắt màu lam nhạt, vóc dáng chừng như cô, rất thoải mái." Tô Tiểu Man miêu tả sơ qua đặc điểm về phó hội trưởng Christisna, tránh cho hai lính mới trước mặt đắc tội người không nên đắc tội.
"Ừ..." Tưởng Bạch Miên lại hỏi tiếp: "Những người khác thì sao?"
"Hội trưởng thì kiêm nhiệm cả thành chủ, anh ấy tên là Hứa Lập Ngôn, tuổi thì tầm tôi, mới được chọn làm thành chủ chưa được mấy năm..."
Tưởng Bạch Miên thực ra biết thông tin này, thậm chí biết rõ Hứa Lập Ngôn là cháu của thành chủ Hứa Nhĩ Đức vĩ đại nhất, ba của anh ta Hứa Vô Công cũng từng làm thành chủ, nhưng tới bốn mươi mấy tuổi thì bệnh tật qua đời, khi đó Hứa Lập Ngôn mới mười sáu mười bảy tuổi.
"Hội trưởng chủ yếu phụ trách hai mảng tài vụ và tra xét, nhiều khi không tới đây, chỉ phái mấy thuộc hạ tới quản lý." Tô Tiểu Man tiếp tục nói: "Chúng tôi còn hai vị phó hội trưởng khác, một người tên là Thôi n, người kia là Chu Lâm Phong. Phó hội trưởng Thôi chủ yếu quản lý chúng tôi, chính là khu đại sảnh thợ săn này, phó hội trưởng Chu thì quản lý bảo an, quản lý lính đánh thuê của riêng chúng tôi. Ha ha, các vị cũng có thể gia nhập, muốn rút thì cứ rút."
"Bọn họ là như thế nào?" Tưởng Bạch Miên hỏi với phương thức càng dịu dàng hơn.
"Phó hội trưởng Thôi chưa tới năm mươi tuổi, xuất thân từ nhân viên, sau đó từng làm thợ săn di tích một khoảng thời gian, rất hiểu biết về các loại sự vụ. Tóc ông ấy không bạc trắng, chỉ là không nhiều, người cao gầy, mũi hơi to..." Tô Tiểu Man hồi tưởng diện mạo của các vị quản lý: "Phó hội trưởng Chu chừng bốn mươi tuổi, rất cường tráng rất khỏe mạnh, cánh tay còn to hơn cả chân tôi. Tóc ông ấy cắt ngắn lắm, trông khá hung dữ, nhưng thực ra lại rất hòa nhã..."
"Không còn người nào khác sao?" Tưởng Bạch Miên không phát hiện được người phù hợp về độ tuổi.
Tô Tiểu Man suy nghĩ nói:
"Còn có Vương thủ tịch. Chính là Thợ săn trưởng của công hội bên này."
"Thợ săn trưởng" là một danh hiệu vinh dự của công hội Thợ Săn, mỗi một khu vực chỉ có một người, chủ yếu là xem mặt kinh nghiệm chứ không phải năng lực.
"Ông ấy tên là gì?" Tưởng Bạch Miên hỏi.
"Vương Sùng Nhạc." Tô Tiểu Man đáp: "Ông ấy hơn năm mươi tuổi rồi, nếu như không ai giới thiệu thì ông ấy chỉ là một ông già bình thường, nhưng khi công hội vừa thành lập, ông ấy đã gia nhập rồi, sau đó thăng cấp lên làm Thợ săn bậc thầy, hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ. Hiện tại ông ấy phụ trách bộ phận huấn luyện của công hội, bao gồm huấn luyện thợ săn mới, nếu như có tiết học, cô có thể báo danh, chi phí chỉ là tượng trưng thôi."
"Được." Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu nói.
Thấy Thợ săn trưởng Vương Sùng Nhạc cũng không đúng về tuổi, cô dừng lại đúng lúc, cười hỏi:
"Còn chuyện gì khác cần chú ý không?"
Tô Tiểu Man lại nói ra một đống, mà càng ngày càng có nhiều thợ săn tới đây, bắt đầu xếp hàng.
Tưởng Bạch Miên thấy thế, mỉm cười đẩy hộp đồ vào trong cửa sổ:
"Nhiệm vụ này cô hoàn thành rất tốt."
Tô Tiểu Man ngẩng đầu nhìn camera theo dõi ở cách đó không xa, khẽ đảo mắt nói:
"Phải chính thức một chút. Tôi lập tức tuyên bố nhiệm vụ này cho cô."
Dứt lời, cô tạo nhiệm vụ.
Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, đáp lại:
"Tên nhiệm vụ đặt là "giúp hiểu biết về công hội"."
Không chỉ thẳng tới cấp quản lý của công hội.
Tô Tiểu Man gật đầu, nhanh chóng đệ trình nhiệm vụ, và cũng xét duyệt luôn.
Ngay sau đó cô lấy ra một huy hiệu thợ săn, khẽ quét qua, tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sau đó cô bấm vào hoàn thành nhiệm vụ.
"Thế này là rất chính quy rồi." Sau khi làm xong, Tô Tiểu Man mỉm cười, nhận lấy đồ hộp kia: "Vả lại tôi còn có được điểm tín dụng, mà cô cũng được thêm một điểm tín dụng thực hiện hứa hẹn."
Quan trọng nhất đây không được tính là hối lộ.
"Không tệ." Tưởng Bạch Miên khen một câu.
Rồi cô hỏi tiếp:
"Người vừa rồi là ai vậy? Tôi thấy đồng nghiệp của cô rất kính trọng anh ta."
Cô chỉ vào người đàn ông mặc áo khoác nỉ dày màu đen kia.
Tô Tiểu Man hồi tưởng một chút, rồi hạ nhỏ giọng nói:
"Tên thì tôi không thể nói được. Chỉ có thể nói cho cô biết anh ta chưa tới ba mươi tuổi mà đã là Thợ săn cao cấp rồi!"
Đây là cấp bậc gần với Thợ săn bậc thầy, đủ để biết rõ người này có một trong các mặt như tài nguyên, các mối quan hệ hoặc thực lực khá nổi trội.