"... Ha, cũng biết kiếm tiền đấy chứ." Tưởng Bạch Miên tự nói một câu với ngữ khí khá phức tạp.
Hơn nữa còn đặt một cái giá khá là ổn, nếu nhiều hơn chút nữa thì rất nhiều thợ săn di tích sẽ suy nghĩ xem có đáng hay không, hoặc là có cần tạo lập một đoàn đội tạm thời lớn hơn nữa không.
Tới hiện tại, bọn họ càng tin tưởng bản thân có thể cấu tứ để hỏi ra vấn đề khác hẳn, từ đó lấy được manh mối độc nhất vô nhị.
Thương Kiến Diệu cũng cảm thán:
"Sao lại không mỗi lần thu một cái bánh bao? Như vậy có thể ăn cả tháng trời."
"Không ngán sao?" Tưởng Bạch Miên thuận miệng hỏi lại một câu, rồi đưa mắt nhìn căn phòng khác trong tầng này.
Không ít phòng đang mở hé cửa, hâm mộ nhìn hàng xếp rất dài kia, thi thoảng lại có người hô to:
"Hắn không phải người chứng kiến duy nhất!"
"Có khi tôi cũng nhìn thấy đấy, chẳng qua hiện giờ không nhớ ra thôi..."
Trải qua sự kinh ngạc, sửng sốt và cảm thán ban đầu, Tưởng Bạch Miên dần thích ứng với loại tình huống này, bèn quay sang nói với Thương Kiến Diệu với vẻ khá hứng thú:
"Ở trong điểm tụ cư chính của công hội Thợ Săn, văn hóa thị dân, nếu như bọn họ được coi là thị dân mà nói, cũng có những đặc điểm không giống nhau như thế."
Đây là một trong những khía cạnh mà Tưởng Bạch Miên cảm thấy hứng thú nhất.
Nhưng cô không quan sát gì thêm, dẫn Tưởng Bạch Miên nhanh chóng leo lên tầng năm như đang giành giật thời gian, lên tới tầng thượng.
Nơi này rất ít thợ săn di tích, hơn nữa có quân thủ thành duy trì trật tự để đề phòng có người vô tình phá hủy hiện trường.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Bạch Thần, người vừa đuổi lên theo, đi tới trước bức tường của tầng thượng hướng ra ngoài đường phố, chọn một vị trí rồi nói như đang lẩm bẩm:
"Có lẽ tay súng hoàn thành phát bắn ở chỗ này."
Cô có thấy quá trình đấu súng.
Bạch Thần tới gần chỗ Tưởng Bạch Miên, giả vờ mình đang cầm súng bắn tỉa, thử cảm giác.
"Có chút uốn éo." Cô đưa ra đánh giá.
Lúc Lưu Đại Tráng bị bắn thì gã đã đi tới chính giữa phố Nam, cách tòa nhà này chỉ chừng ba bốn mét.
Ở góc độ như thế, nếu muốn từ chỗ này bắn trúng mục tiêu, tay súng sẽ phải thò người ra ngoài không ít, bày ra tư thế khá uốn éo.
"Nếu là tôi, sẽ nổ súng khi Lưu Đại Tráng còn chưa ra khỏi hẻm Hồng La." Bạch Thần dời mắt đi, nói thêm một câu.
Khu vực bên trái của tầng thượng có thể theo dõi cả con hẻm Hồng La, bắn kẻ địch ở trong đó vừa đơn giản lại vừa thuận tiện.
"Chứng tỏ lúc Lưu Đại Tráng còn chưa ra khỏi hẻm Hồng La thì tay súng không ở vị trí này, sau đó mới vội vàng vào chỗ, hoàn thành phát bắn?" Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, giả bộ như đang thảo luận với hắn."
Thương Kiến Diệu thì nghiêm túc đáp:
"Có lẽ hắn không nhịn được, đi vệ sinh trước."
"... Cũng có thể coi là một lý do." Tưởng Bạch Miên đột nhiên cười nói: "Chờ lát nữa anh có thể tìm thử xem trên tầng thượng và tầng năm coi có chỗ nào có dấu vết bài tiết không."
Rất hiển nhiên dấu vết như vậy sẽ không bị lực lượng thợ săn di tích đông đúc này quên đi.
Tưởng Bạch Miên nhanh chóng nói tiếp:
"Nghĩ theo góc độ khác nào, tay súng làm sao xác định được Lưu Đại Tráng sẽ đi ra từ hẻm Hồng La? Nếu hắn biết từ trước, thì tại sao lại có vẻ vội vàng như vậy?"
Sau khi đưa ra vấn đề này, cô suy nghĩ rồi tự trả lời:
"Liệu có phải tay súng còn đồng lõa khác? Bọn họ chỉ biết Lưu Đại Tráng ở khu vực này, nhưng không có thông tin chi tiết hơn, vì vậy chia nhau ra ở mấy hẻm đối diện, tìm kiếm mục tiêu. Chờ khi phát hiện tung tích Lưu Đại Tráng, bọn họ lập tức dùng các thiết bị như bộ đàm báo cho tay súng, sau đó tay súng từ một chỗ khác của tầng thượng vội vàng chạy tới chỗ này?"
Lúc này Bạch Thần đã đi dọc theo phía sát đường của tầng thượng lại một lần.
Cô nói như đang đối thoại với Long Duyệt Hồng:
"Phía góc bên kia có thể theo dõi được hẻm Hoàng Giác, nhưng khó mà nhìn được hẻm Hồng La."
Hẻm Hoàng Giác là con hẻm liền với hẻm Hồng La.
Nghe được câu này, Tưởng Bạch Miên lập tức hiểu ra:
"Ban đầu tay súng theo dõi hẻm Hoàng Giác, mà đồng bọn của hắn thì ở hẻm Hồng La, chờ khi nhận được thông tin, hắn lập tức đổi vị trí bắn..."
Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã đi tới khu vực ở ngoài cùng bên phải tầng thượng, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét mặt đất và mặt tường.
"Có người giẫm qua, có người cọ vào, dấu vết còn mới." Hắn báo chi tiết.
Không ít thợ săn di tích theo đó nhìn sang bên này, có người mờ mịt, kẻ thì đăm chiêu.
Thương Kiến Diệu không nói gì nhiều, theo tổ trưởng đi một mạch xuống dưới, trở lại phố Nam.
Lúc này Tưởng Bạch Miên mới nở nụ cười nói:
"Chúng ta vào hẻm Hồng La, tìm manh mối đồng bọn của tay súng để lại."
Hẻm Hồng La chỉ rộng hơn hai mét, tầng dưới cùng là các cửa hàng như "tiệm sửa chữa", "hiệu quần áo cũ".
Lúc này, có vài thợ săn di tích cầm ảnh chụp Lưu Đại Tráng lần lượt hỏi các chủ quán, muốn biết xem bọn họ có nhìn thấy Lưu Đại Tráng tiếp xúc với ai trước khi chết hay không.
Đám người Tưởng Bạch Miên thấy đáp án đều là những cái lắc đầu.
"Làm sao tìm được?" Long Duyệt Hồng cách đó một mét hỏi Bạch Thần.
Tưởng Bạch Miên lập tức khẽ giương khóe miệng, cười nói với Thương Kiến Diệu:
"Đương nhiên là lấy ảnh chụp hỏi."
Thứ cô lấy không phải ảnh của Lưu Đại Tráng, cũng không phải ảnh Lôi Vân Tùng được nghi ngờ là tay súng, mà là ảnh của một người khác:
Ảnh của Lâm Phi Phi, một thành viên khác của tổ điều tra thế giới cũ kia.