“Hả?” Long Duyệt Hồng nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, có chút sợ hãi hỏi: “Đội trưởng, ý của cô là, chủ của "Tiệm quần áo cũ" đã bị năng lực của người thức tỉnh làm cho ngủ gà ngủ gật sao? Cái tên "Thợ săn cao cấp" đó lấy manh mối thông qua giấc mơ?"
"Chỉ có thể nói có thể." Tưởng Bạch Miên trả lời khá nghiêm túc: "Nhưng nếu như không phải vậy, tôi không thể nghĩ ra cái tên Odic kia làm thế nào để xác định rằng tay súng đó có một đồng đội là nữ trước khi manh mối được công bố, đồng thời đi đến tận căn phòng Lâm Phi Phi đang thuê, phát hiện chúng ta đã điều tra một lần."
Lúc này, Bạch Thần im lặng lắng nghe nói xen vào một câu:
“Mới ba mươi tuổi đã có thể trở thành "Thợ săn cấp cao", ắt hẳn là có năng lực rất lợi hại."
Chỉ là có người nghiêng về sức mạnh của đội, có người về mạng lưới tài nguyên, một số chủ yếu lại dựa vào sức mạnh của bản thân.
“Đúng vậy.” Long Duyệt Hồng cho rằng anh ta hoàn toàn có thể chấp nhận một “Thợ săn cao cấp” là một người thức tỉnh.
Phải biết là, Bạch Thần đã mất rất nhiều năm, mới miễn cưỡng vượt qua "Thợ săn chính thức" trở thành "Thợ săn trung cấp", mà ở giữa "Thợ săn cao cấp" và cái này còn có một cái "Thợ săn thâm niên".
Thân phận thợ săn càng về sau này, càng khó thăng cấp hơn, số điểm tín dụng cần để lên cấp ngày càng lớn, mà trong giai đoạn đầu, nếu như may mắn, một hoặc hai nhiệm vụ cũng có thể khiến "Thợ săn tập sự" trở thành "Thợ săn chính thức".
"Đợi một chút nếu như phát hiện tên kia ở gần đây, tuyệt đối không được đi những nơi vắng vẻ ít người, càng có nhiều người thì càng an toàn. "
Thấy Long Duyệt Hồng hơi sợ hãi, cô nói thêm:
"Điều này không có nghĩa là tính mạng của mọi người đang gặp nguy hiểm, mà là những thông tin cơ mật trong đầu mọi người không giữ được."
Rất khó để một người kiểm soát những gì mình nên nghĩ, không nên nghĩ trong một giấc mơ.
Sau khi thảo luận vấn đề này, Tưởng Bạch Miên đã lấy ra năm mươi Ole từ xấp tiền giấy, đưa cho Bạch Thần:
"Bổ sung một ít đạn cùng với lương thực có thể dự trữ trong một thời gian ngắn."
Bọn họ đi một mạch đến thành Dã Thảo, tuy rằng không gặp phải kẻ địch nào, nhưng vẫn tiêu tốn không ít đạn.
Đó là do cứ cách vài ngày, bọn họ phải dừng xe lại một lần để tập bắn, tránh việc tay không quen, khi gặp tình huống bất ngờ thì năng lực giảm đi.
Mỗi một xạ thủ giỏi, tài năng là một mặt, số lượng đạn lớn là mặt khác.
“Tại sao cần bổ sung thức ăn?” Long Duyệt Hồng không hiểu bèn hỏi cô.
Thành Dã Thảo có rất nhiều đồ ăn, phong phú và đa dạng.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Có lẽ là do con người tôi vốn luôn hay nghĩ quá nhiều.
Sự mất tích của Lôi Vân Tùng, Lâm Thi Thi, tổ chức tuyên truyền kiến thức có độc, cái chết của tên buôn tình báo Lưu Đại Tráng, trong công hội xuất hiện sự tồn tại nghi là của "người bất tử", một vị "Thợ săn cấp cao" tham gia, những thứ này đan xen vào nhau, có cảm giác giông bão sắp kéo tới.
Nếu như không có gì nghiêm trọng xảy ra thì tốt, một khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, có nhiều đạn hơn cùng với nhiều thức ăn hơn đồng nghĩa với việc cơ hội sống sót của chúng ta cao hơn."
"Có lý...” Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, cực kỳ đồng ý.
Anh ta nghĩ điều này có thể mang lại cho anh ta cảm giác an toàn.
Tưởng Bạch Miên lại nói tiếp:
"Nhiệm vụ tiếp theo của mọi người chính là bổ sung nguồn vật tư. Tôi và Thương Kiến Diệu sẽ trở về công hội Thợ Săn, chú ý xem có bất kỳ manh mối mới nào hkoong, đợi tới giữa trưa, không có ai ở hẻm Hồng La, mới đi gặp chủ của "Tiệm quần áo cũ"."
Nói đến đây, cô khẽ mỉm cười nói:
"Tìm kiếm tung tích của hai người Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi giao cho những thợ săn di tích kia đi."
Đây không phải là mánh khoe mưu lợi, chủ yếu dựa vào việc điều tra số lượng người. Tưởng Bạch Miên cảm thấy rằng không cần lãng phí tinh lực của đội mình, dù sao thì cũng có rất nhiều "tình nguyện viên".
Biết được manh mối về đồng bọn là nữ , những thợ săn di tích đó không mất nhiều thời gian là có thể hỏi ra việc Lâm Phi Phi đội mũ đeo khẩu trang, mang theo một chiếc túi du lịch màu đen, rời khỏi nơi ở đã thuê, đi vào hẻm Hoàng Giác và đi về phố Nam.
Mặc dù trang phục như vậy rất đặc biệt, dễ dàng làm cho người khác chú ý, nhưng trong tình huống không dừng lại, sẽ có rất ít người có ấn tượng quá sâu đậm, bởi vì mọi người chủ yếu quan tâm đến sự vật xuất hiện liên tục trong tầm mắt của mình, trong lúc đi lại, có khi chỉ nhìn liếc một cái thì hai bên đã đi lướt qua nhau rồi.
…
Sau khi tách khỏi Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu quay trở lại công hội Thợ Săn, ngồi trên ghế ở một bên đại sảnh chờ kết quả điều tra tiếp theo.
“Có cảm giác giống như cao tầng của công hội vậy.” Chờ đợi chờ đợi, Tưởng Bạch Miên bật cười: “Chúng ta ngồi đây, những người khác thì làm chân chạy.”
Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà:
"Chúng ta có nên đổi chỗ không?"
"Anh không lo lắng về việc đi lên đó, gặp phó hội trưởng tên là Christina kia? Cũng không biết cô ta đã quay lại chưa..." Tưởng Bạch Miên dễ dàng hiểu ý của Thương Kiến Diệu, cười trêu chọc hỏi.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:
"Tôi đã nghĩ đến rồi, tôi có thể khiêu vũ với cô ấy."
"Điều này sẽ đi đến đâu? Ý tôi là mối quan hệ." Tưởng Bạch Miên nói với vẻ thích thú: “Mẹ nuôi? Chị em? Bạn tri kỷ? Người cùng sở thích? Cha con?"
Còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy “Thợ săn cao cấp” Odic kia từ bên ngoài bước vào, nhìn xung quanh, rồi đi về phía mình.