Vừa nhìn thấy Eugene, cơ thể Bạch Thần bắt đầu run lên, dường như một giây sau đó đối phương sẽ tát mình một cái, đá mình một cái, ép bản thân làm đủ thứ vừa kinh tởm vừa khiến mình cảm thấy nhục nhã.
Mà chỉ cần cô dám chống lại, thì sẽ bị trừng phạt gấp đôi, là cái kiểu trừng phạt cho tới chết mới thôi.
Sau vài lần đấu tranh đầu tiên thất bại, tâm trí bị tra tấn khiến cô không được minh mẫn cho lắm, cứ ngơ ngơ ngác ngác, nhát như thỏ đế, chỉ biết phục tùng.
Sau khi nhìn thấy Bạch Thần, Eugene dường như nhớ ra đôi chút về thân phận của mình, ánh mắt dần trở nên dữ tợn, thẳng lưng lên.
Vào lúc này, Thương Kiến Diệu tiến về phía y một bước.
Cơ thể của Eugene cũng bắt đầu run lên, lưng y cong xuống, như thể không còn gánh chịu được sức nặng của cơ thể nữa.
Đôi mắt dữ tợn ấy không còn đầy ác ý nữa, vẻ mặt đầy sự cầu xin.
Nếu Eugene có đuôi, lúc này y sẽ lắc lư nó.
Cho đến lúc đó, Long Duyệt Hồng mới xác nhận rằng anh ta không bị ảo giác:
Con mẹ nó!
Đây có phải là Eugene không?
Là tên thủ lĩnh đáng sợ của Bộ Nô đội!
Làm thế nào mà y có thể bị đội trưởng và Thương Kiến Diệu mang về, còn với dạng vẻ chó vẩy đuôi mừng chủ?
Vệ sĩ của y đâu? Còn máy móc cải tạo trong cơ thể y đã làm thì sao?
Vụ nổ ở hướng Bắc vừa rồi là do đội trưởng và Thương Kiến Diệu đang đối phó với Eugene, tấn công đoàn xe của y chăng?
Sau đó, Thương Kiến Diệu đã dùng “Chú Hề Suy Luân” với y?
Không phải đội trưởng nói là đến hộp đêm để khiêu vũ, tìm manh mối sao?
Làm thế nào mà lại gây ra một chuyện lớn như vậy?
Hơn nữa còn cư xử như ra ngoài đi dạo, tình cờ gặp một người bạn, rủ anh ta về nhà một cách hời hợt thế kia!
Ở bên kia, Bạch Thần cũng dần bình phục, cuối cùng hiểu được đã đã xảy ra chuyện gì.
Với kinh nghiệm và kiến thức của mình, không khó để đoán được việc Thương Kiến Diệu và đội trưởng trước khi ra ngoài nói là đi khiêu vũ tìm kiếm manh mối, chỉ là một cái cớ.
Ngay từ đầu họ đã muốn đến tìm Eugene.
Cũng chỉ trong vài chục phút, đã mang Eugene được rất nhiều người bảo vệ và chính bản thân y còn có sức mạnh rất lớn quay về.
Việc này khó hơn việc ám sát y rất nhiều lần.
Bạch Thần tự hỏi, nếu như không có rào cản tâm lý, có sự hỗ trợ đầy đủ về tình báo, chính bản thân mình cũng sẽ có cơ hội ám sát Eugene, nhưng nếu muốn bắt sống đối phương thì cơ bản là không có khả năng.
Trong lúc thân thể khẽ run lên, Bạch Thần thở hồng hộc, cố gắng ngẩng đầu, đối mặt với Eugene.
Khi bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của Eugene lại trở nên hung dữ, như thể y không muốn thể hiện vẻ mặt yếu ớt trước con mồi cũ của mình.
Sau một cuộc đối đầu dài như vậy, không bị chân đấm tay đá, nhổ đờm vào mặt, Bạch Thần dần dần bình tĩnh lại, sinh ra một loại nhận thức:
Con quỷ dữ tưởng như mãi mãi không thể đánh bại dường như chỉ là một tên tốt mã dẻ cùi.
Y không có cách nào, cũng không có năng lực để làm tổn thương mình một lần nữa.
Thân thể Bạch Thần dần dần ngừng run rẩy, khuôn mặt của cô có chút méo mó.
Đôi mắt cô bắt đầu đỏ lên, hơi thở của cô nặng nhọc bất thường.
Đột nhiên, Bạch Thần quay nửa người sang trái, siết chặt đùi phải, kéo căng bắp chân và ngón chân ra, khiến chúng bị kéo ra như roi, quật vào giữa hai chân Eugene.
Eugene định né tránh theo bản năng, nhưng lúc này, y không thể phản ứng kịp.
Bốp!
Y kẹp hai chân lại, che đũng quần, ngã xuống.
Cơn đau dữ dội đến mức y không thể hét lên, chỉ có một chút âm thanh khàn khàn từ cổ họng, giống như một con gà trống bị kẹp cổ.
Eo... Phía dưới của Long Duyệt Hồng lạnh toát khi nhìn thấy cảnh này, anh ta bất giác quay người lại.
Tưởng Bạch Miên kẽ làm ra một tiếng "chậc", không làm phiền Bạch Thần.
Hộc, hộc... Sau khi tung một cú đá như vậy, Bạch Thần cúi xuống, chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển, giống như đã dùng hết tất cả sức lực của mình.
Dường như có một chút sương mù trong mắt cô, có vài giọt nước nhỏ xuống mặt đất, khuếch đại ra.
Ngay sau đó, Bạch Thần lấy tay áo lau mắt, đứng thẳng dậy.
Cô liếc nhìn Eugene đang cuộn tròn thành con tôm, thở ra một hơi dài, giọng hơi khàn nói với Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên:
"Tôi có thể tìm dì Nam cùng đi giải quyết với hắn không? Cô ta chắc chắn sẽ giữ bí mật. "
Nghĩ đến chiếc khăn sẫm màu trên cổ dì Nam, Tưởng Bạch Miên nhẹ nhàng gật đầu nói:
"Được."
Bạch Thần lập tức đi ra ngoài, đi xuống cầu thang xuống tầng trệt.
"Các, các người không phải là đi chỉ ra ngoài để bắt hắn ta đó chứ?" Long Duyệt Hồng thấy Eugene đã ngất đi vì đau quá, không nhịn được hỏi.
Thương Kiến Diệu cười đáp:
"Đây được gọi là phòng ngừa xảy ra rắc rối."
"Việc này, việc này có quá gấp không?" Long Duyệt Hồng vẫn có chút không thể chấp nhận được.
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Một đêm tốt như vậy, không làm chút chuyện khủng bố thì thật là đáng tiếc."
Tưởng Bạch Miên khẽ liếc mắt, đứng ở cánh cửa đang mở, chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Không lâu sau, Bạch Thần dẫn dì Nam mặc một áo bông màu đỏ sậm bước vào phòng.
Dì Nam với búi tóc cao cẩn thận đóng cửa lại, nhìn Bạch Thần lật người Eugene đang bất tỉnh lại.
Miệng cô ta mở ra, tạo thành một hình tròn lớn, mãi không khép lại được.
Cơ thể cô ta run lên từ từ, nghiêm trọng hơn Bạch Thần trước đó.
Trong cơn run rẩy, cô ta vùi đầu, bật ra một tiếng cười trầm thấp, giống như một tiếng cười thổn thức.