"Rất đơn giản, tôi đã thêm hiệu quả thứ ba, không phải là hiệu quả kép nữa.
Cô vẫn nhớ những gì tôi đã nói sau khi cô suy luận rằng có một ngôi sao gấp bằng giấy trong túi áo không? Đó cũng là một cách ‘suy luận’.”
Bạch Thần nhớ lại nói:
"Ý anh là, "Nó rất bí ẩn, liên quan đến sức mạnh siêu nhiên, là một món đồ quan trọng, hiện giờ nó không thể chạm vào, cũng không chạm vào được"?"
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.
Hắn hào hứng giải thích:
"Hiệu quả đầu tiên là khiến cô nghĩ rằng tôi và đội trưởng là người lạ, bỏ qua những ký ức liên quan.
Hiệu quả thứ hai là cô bị ảnh hưởng bởi tôi, nghĩ rằng trong túi áo có ngôi sao gấp bằng giấy.
Hiệu quả thứ ba cho phép cô đi đến kết luận rằng hiện tại cô không thể chạm vào ngôi sao, bằng cách này, sau khi cô không tìm thấy nó trong thực tế, cô vẫn tin rằng nó sẽ xuất hiện trong giấc mơ."
"Nếu không phải sau này có u Dick, ảnh hưởng này sẽ không bao giờ được giải trừ phải không?" Bạch Thần hỏi một câu.
Thương Kiến Diệu lắc đầu:
"Cô ngủ một giấc, nếu không mơ thấy gì hoặc mơ thấy gì khác, tự nhiên sẽ giải trừ."
Thấy Bạch Thần đã thoải mái, Tưởng Bạch Miên bắt đầu tóm tắt:
"Theo quan điểm này, khả năng thức tỉnh của u Dick có thể buộc phải chìm vào giấc ngủ và giấc mơ.
Ừ, trong giấc mơ, cô cảm thấy thế nào?”
"Trước khi lấy những ngôi sao gấp bằng gấy ra, cả người hơi bối rối, giống như một giấc mơ bình thường, biết mình là ai, không cảm thấy có gì bất thường về những thay đổi trong môi trường xung quanh." Bạch Thần nói thật.
Tưởng Bạch Miên có chút suy tư nói:
"Điều này hoàn toàn khác với Ngựa Ác Mộng."
"Lúc đó, trong giấc mơ, tôi rất tỉnh táo, cảm thấy mình đang ở hiện thực.” Thương Kiến Diệu hỗ trợ nói thêm.
Tưởng Bạch Miên nhẹ nhàng gật đầu:
"Bởi vì nó đủ chân thực, tổn hại trong giấc mơ sẽ được phản hồi đến hiện thực.
Ừm, năng lực ảnh hưởng đến giấc mơ của u Dick và Ngựa Ác Mộng không giống nhau, một cái có thể được gọi là ‘giấc mơ chân thực’, và loại kia chỉ có thể được gọi là ‘Thao túng giấc mơ’.
Đúng vậy, năng lực giấc mơ của u Dick yếu hơn so với Ngựa Ác Mộng, nhưng anh ta có năng lực "cưỡng chế chìm vào giấc ngủ", điều này tuyệt đối không thể xem thường."
Trong phạm vi tương ứng, phối hợp với súng, điều này đúng thật là bug.
Sau khi thảo luận vấn đề này, Tưởng Bạch Miên quay lại chủ đề chính:
"Câu hỏi quan trọng nhất bây giờ là, tiếp theo chúng ta làm thế nào để tìm được người của "Phản Trí giáo"?"
"Sau khi mất điện, ngồi chờ những người phát tờ rơi? Ầy, tình hình hiện tại của thành Dã Thảo, ban đêm chắc là sẽ có nhiều người tuần tra, bọn họ cũng không dám ra ngoài..." Long Duyệt Hồng đưa ra ý kiến trước, sau đó lại tự phủ định: "Đi xung quanh thư viện để tìm? Nói không chừng bọn họ có thể nhân lúc hỗn loạn để đốt thư viện một lần nữa."
"Sau khi thư viện bị một lần, đã được quân bảo vệ được trang bị đầy đủ vũ khí trông coi.” Tưởng Bạch Miên ra vào thư viện vài lần, biết rất rõ về điều này.
Thương Kiến Diệu sau đó lộ ra vẻ khó xử:
"Thông tin không đủ chi tiết.”
"Nếu như có thể tìm ra tiệc thánh của "Phản Trí giáo" ăn gì, chúng ta có thể đến cửa hàng tương ứng và thị trường để điều tra."
"... Đây cũng là một ý tưởng." Tưởng Bạch Miên phải thừa nhận rằng, bệnh nhân tâm thần luôn có thể tìm ra những hướng đi mà người bình thường không nghĩ tới "Cái này hoặc là hỏi u Dick, hoặc gửi một bức điện cho công ty, ừm, chúng ta phải tự kiếm một bộ thu phát sóng vô tuyến, không thể luôn dựa vào Trần Húc Phong, điều này rất dễ để lộ ra anh ta, mặt khác là có quá nhiều khâu trung gian liên lạc, không đủ kịp thời, thời điểm quan trọng có thể bị trì hoãn vì điều này."
Cô nhìn xung quanh, tiếp tục:
"Ngoài chuyện này ra, còn có một hướng khác.
Mấy người nghĩ thử xem, "Phản Trí giáo" muốn phá hủy tri thức, ngoại trừ những vật mang tri thức như sách, còn sẽ nhắm vào nhóm nào?"
“Thầy cô!” Long Duyệt Hồng được tiếp nhận giáo dục từ nhỏ đã phản ứng ngay lập tức.
Tưởng Bạch Miên gật đầu hài lòng:
"Mặc dù ở thành Dã Thảo, các giáo viên trong trường học chính quy bình thường sống ở phố Bắc, tương đối an toàn, nhưng không thể quên có một số người khác thì không.
Trong một số khu vực sinh sống của dân du cư hoang dã, không có trường công lập như thị trấn Thủy Vi, nhưng một số người hy vọng rằng con cái của họ ít nhất có thể biết chữ, cho nên, khi họ có một chút rảnh rỗi, hơn chục gia đình sẽ họp lại, tự mình đưa ra một ít đồ, mời một hoặc hai giáo viên kiêm nhiệm dạy trong vài tháng, sau đó thì tùy vào tình hình thực tế.
Mấy người cũng đã thấy, điều kiện sống của người dân ở thành Dã Thảo tốt hơn hầu hết những dân du cư hoang dã, dân số cũng khá đông, vậy có khi nào một số gia đình có con cái không thể đến phố Bắc để học, người lớn trong nhà không có thời gian hoặc khả năng dạy học, hợp lại cùng nhau mời vài giáo viên đến dạy học trong thời gian ngắn?
Có những người chuyên kiếm sống bằng nghề này không?”
Bạch Thần ngay lập mở miêng tức nói:
“Có. Bản thân nhiều thợ săn di tích cũng không biết chữ, lúc nhận nhiệm vụ trong công hội Thợ Săn không thuận lợi lắm, chỉ dựa vào việc nghe và hỏi thì rất mất thời gian. Nếu một người như vậy có tiền, có thời gian rảnh rỗi nhất định, thường thì mười mấy hai mươi người như vậy tập trung lại một chỗ, mời một thầy dạy chữ phổ thông.
Ở thành Dã Thảo, đây được gọi là "giáo viên tạm thời’."
Tưởng Bạch Miên "ừm" một tiếng:
"Vậy chúng ta chia nhau ra đến thăm những "giáo viên tạm thời" này, xem bọn họ gần đây có nhận phải những lời đe dọa hay không, đến từ đâu."