Tưởng Bạch Miên nhanh chóng dừng dòng suy nghĩ, quay sang nói với An Như Hương:
"Tối nay cô ngủ ở đây đi. Chờ hưng đông tới chỗ quân thủ thành báo cáo chuyện này, sau đó phối hợp bọn họ, đến công hội công bố nhiệm vụ, tìm kiếm tên thủ lĩnh "Phản Trí giáo" có biệt hiệu "Cha xứ" kia."
An Như Hương là một tuyến manh mối không liên quan tới đám người Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi, nên không sợ rút dây động rừng.
"Vì sao không phải hiện tại?" An Như Hương hỏi.
"Chỉ dựa vào quân thủ thành, nửa đêm nửa hôm thế này sẽ chẳng làm được gì cả, vẫn phải chờ khi công hội mở cửa." Tưởng Bạch Miên giải thích: "Hơn nữa có một số vấn đề nhỏ cần giải quyết."
An Như Hương không hỏi gì thêm:
"Được."
Lúc này Thương Kiến Diệu giơ tay:
"Tôi ngủ ở đâu?"
"Đương nhiên là anh ngủ giường của anh rồi." Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt: "An Như Hương sẽ ngủ cùng tôi."
"Ngược đãi người bị thương." Thương Kiến Diệu nghĩ sao nói thế.
"Vậy được!" Tưởng Bạch Miên không chút khách khí: "An Như Hương ngủ giường của anh, anh thì một là sang phòng đối diện ngủ với Long Duyệt Hồng, hoặc là ngủ trên băng ghế kia."
Tuy An Như Hương không hiểu tình huống tương tác giữa hai người đối diện, nhưng cô không có thói quen can thiệp vào chuyện của người khác, dựa theo an bài nằm lên trên giường, bắt đầu buồn ngủ.
Thương Kiến Diệu nhân cơ hội sang phòng bên cạnh, kể chuyện vừa xảy ra cho Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Hắn không ngủ ở phòng đó, mà trở về phòng này, ngồi ở trên ghế trước bàn, bày ra tư thế nằm úp sấp.
Không biết bao lâu sau, An Như Hương đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện cần cổ của mình đang ở trong một chiếc "thòng lọng", mà thứ cầm hai bên "thòng lọng" lại chính là tay của cô.
"Thòng lọng" kia nối liền với giường tầng trên, đủ để treo cổ chính cô.
Người đánh thức An Như Hương là Thương Kiến Diệu, dưới ánh trăng nửa đêm, đôi mắt hắn lấp lánh hữu thần.
Tưởng Bạch Miên ngủ ở tầng trên cũng tỉnh dậy, nằm bò ở bên này, nhìn phía dưới.
"Tôi tự làm?" An Như Hương rụt cổ ra khỏi "thòng lọng", chần chừ hỏi.
"Đây chính là vấn đề nhỏ cần giải quyết kia." Tưởng Bạch Miên cười giải thích.
Dựa theo kinh nghiệm từ phía Tăng Quảng Vượng, "tự sát" do thôi miên chỉ xảy ra một lần.
Đương nhiên chưa chắc nhất định là xảy ra khi đang ngủ.
An Như Hương nhớ lại những gì mình biết:
"Thôi miên?"
"Kiểu đấy." Tưởng Bạch Miên không nói gì nhiều.
Cô không để Thương Kiến Diệu dùng "chú hề suy luận" cởi bỏ hiệu quả của thôi miên, một mặt là không biết đặc điểm năng lực của "Cha xứ", sợ bỏ sót gì đó thì sẽ hại An Như Hương, mặt khác thì trong tình huống không thực sự cần thiết, cô không muốn bại lộ năng lực người thức tỉnh của Thương Kiến Diệu.
"Thế này là giải trừ rồi?" An Như Hương cẩn thận hỏi.
"Theo lý thuyết là vậy." Tưởng Bạch Miên đáp lại: "Cô ngủ tiếp đi, chúng tôi sẽ quan sát thêm."
Nếu là người khác mà nghe nói như vậy thì sẽ cảm thấy không được tự nhiên, dù sao có rất ít người có thể ngủ được khi người khác nhìn chằm chằm, nhưng An Như Hương thì chẳng có vấn đề gì, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Lúc này cô ngủ thẳng tới hừng đông.
Sau khi ăn sáng xong, chừng gần tám rưỡi, bọn họ phân công nhau ra ngoài, một bên đi chỗ quân thủ thành, bên kia tới công hội Thợ Săn tìm u Dick.
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu vừa bước vào đại sảnh thì đã thấy u Dick ngồi ở khu vực ghế chờ.
"Chào buổi sáng." Thương Kiến Diệu chào một câu rất khí thế, hoàn toàn không có dấu vết của việc một đêm không ngủ.
u Dick gật đầu xem như đáp lại.
Sau đó anh ta chỉ vào cầu thang, nói:
"Thành chủ muốn gặp các vị."
"Được." Tưởng Bạch Miên đồng ý ngay tắp lự.
Đây chính là điều mà cô đang chờ đợi.
Theo u Dick lên tầng hai, đi được chừng mười mét, Tưởng Bạch Miên đột nhiên quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu cũng nhìn sang, vài giây sau hắn gật đầu.
Đi thẳng tới cuối hành lang, u Dick dừng lại trước một căn phòng có bốn gã thủ vệ vũ trang đầy đủ.
Anh ta nói nhỏ một lúc, giao ra súng đạn rồi bọn họ được phép có thể tiến vào.
Căn phòng kia rất lớn, hệ thống ánh sáng cũng đầy đủ, có vẻ khá sáng sủa.
Bên trong có để bàn công tác khá lớn với hai hàng giá sách, mấy chỗ quan trọng đều vó vệ sĩ vũ trang đầy đủ trông coi.
Người ngồi sau bàn làm việc là một thanh niên trẻ trung chừng hai mươi tuổi, hắn ta mặc một chiếc áo màu đen có vẻ chững chạc, mái tóc vuốt ra sau gọn gàng, dường như muốn làm cho bản thân trông trưởng thành hơn.
Hắn ta có chiều cao tầm trung, khuôn mặt khá góc cạnh sâu sắc, dường như có chút huyết thống Hồng Hà.
"Thành chủ, bọn họ đến rồi." u Dick tiến lên hai bước, nói.
Hứa Lập Ngôn khẽ gật đầu, chỉ vào mấy chiếc ghế ở phía đối diện bàn làm việc, nói:
"Ngồi đi."
Bên cạnh hắn ta còn một người khá cao lớn.
Người này mặc áo choàng đội mũ trùm, che bản thân kín kẽ không hở chút nào.
Sau khi chào hỏi qua, Tưởng Bạch Miên dẫn Thương Kiến Diệu ngồi xuống một cách khá tự nhiên.
Hứa Lập Ngôn đảo mắt nhìn qua khuôn mặt bọn họ, như có suy nghĩ hỏi một câu:
"Các vị là cùng nhóm với đám người Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi?"
"Chúng tôi đang điều tra nguyên nhân bọn họ mất tích." Tưởng Bạch Miên tránh nặng tìm nhẹ, rồi hỏi ngược lại: "Thành chủ, lúc ấy bọn họ tới tìm anh rốt cuộc là định hỏi điều gì?"
Hứa Lập Ngôn cười nói:
"Mấy chuyện về Thiên Đường Máy Móc. Không biết bọn họ nghe được từ đâu rằng Thiên Đường Máy Móc có một "đầu não", là "đầu não" đã vận hành từ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt."