Nếu không phải vì thấy bên này có họng súng của súng lựu đạn và súng trường thò ra chỗ cửa kính, có lẽ bọn họ đã đổi vị trí, phát động cuộc tấn công rồi.
Bởi vì con xe việt dã màu đen và xe gắn máy phân khối lớn không đỗ trên đường, mà là trên một bãi đất trống trong rừng cây thưa thớt, tuy hai bên càng lúc càng kéo gần khoảng cách, nhưng hoàn toàn không có khả năng đâm vào nhau.
Trong quá trình đó, Bạch Thần giảm tốc độ xe xuống, làm cho con Jeep nhích từng chút một, tránh cho đối phương sinh ra phản ứng quá khích.
Đột nhiên Tưởng Bạch Miên hô to:
"Các anh biết chuyện dị thường xảy ra sâu trong đầm lầy tối hôm qua là chuyện gì không?"
Một người đàn ông khỏe khoắn chừng ba mươi tuổi mặc áo khoác nỉ màu đen nhàu nhĩ, tay vác khẩu súng tự động "Bạo Vũ" nhổ điếu thuốc đang ngậm, cất cao giọng đáp lại:
"Cách quá xa, không rõ cho lắm!"
Tưởng Bạch Miên lại hô tiếp:
"Các anh ở đây làm gì thế?"
"Mùa đông sắp đến, đi săn bắn thêm dã thú để chuẩn bị!" Người đàn ông khỏe khoắn kia có hàng lông mày lộn xộn, nơi khóe mắt phải có một vết sẹo khá cũ.
Khí chất toàn thân anh ta trông khá hung hãn, hệt như một con gấu nâu mặc quần áo của con người.
Không chờ Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp, anh ta hỏi ngược lại:
"Các người tới đây làm gì?"
Tưởng Bạch Miên đáp:
"Bọn tôi là thợ săn di tích!"
"Thợ săn di tích..." Người đàn ông cường tráng kia thì thào một câu, đột nhiên cười nói: "Mấy tháng trước từ sâu trong đầm lầy có truyền về một thông tin, nói rằng phát hiện một phế tích thành phố chưa từng được ghi chép lại ở nơi đó. À, có lẽ chuyện dị thường ở sâu trong đầm lầy tối hôm qua cũng có liên quan tới chuyện này! Tuy là cách mấy tháng rồi, nhưng ai dám phủ định chứ? Này các thợ săn, các người có muốn vị trí đại khái của phế tích thành phố kia không? Có thể đổi bằng đồ ăn!"
Anh ta nói rất to, khiến cho tất cả người trong xe Jeep đều nghe rất rõ.
Thương Kiến Diệu chăm chú quan sát bên ngoài, dường như cú bắn tầm ngắn có thể bắn tới bất cứ lúc nào.
Đột nhiên hắn lên tiếng:
"Tổ trưởng, hắn gào to quá, tạo ra tổn thương cho tai của chúng ta, có cần nổ súng ngăn chặn không?"
"... Không cần." Tưởng Bạch Miên đáp lại Thương Kiến Diệu trước, sau đó lại cất cao giọng hô: "Chúng tôi có đồ hộp quân dụng, thanh năng lượng, lương khô. Anh ra giá đi!"
Người đàn ông khỏe mạnh kia khẽ đảo mắt, nói:
"Sáu mươi lon đồ hộp quân dụng!"
"Vậy thì thôi!" Tưởng Bạch Miên dường như hoàn toàn không muốn cò kè mặc cả, chỉ là lừa gạt đối phương mà thôi.
Lúc này, xe Jeep đã lái qua chỗ xe việt dã đỗ, khoảng cách giữa hai bên dần nới rộng.
Người đàn ông khỏe khoắn kia không kiên trì, hô to:
"Hy vọng lần sau có cơ hội giao dịch!"
Dứt lời, anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đề phòng, dõi mắt nhìn theo con xe Jeep chạy càng lúc càng xa, vượt qua khỏi tầm bắn.
"Đại ca, sao lại không bắn?" Lúc này, tên đàn ông trẻ tuổi với thân hình gày gò mặc chiếc áo bông cũ bên cạnh kẹp điếu thuốc lá trong tay, sốt ruột kêu lên.
"Đúng đó đại ca, tuy hỏa lực của bọn chúng không kém, nhưng chúng ta có thứ kia mà!" Người đàn ông râu ria xồm xoàm, cúi người trên con xe gắn máy phân khối lớn lập tức ngồi thẳng dậy, chỉ vào cốp xe của con việt dã màu đen: "Chắc chắn bọn họ có không ít vật tư!"
Người đàn ông cường tráng kia lắc đầu: "Dù thế nào, tổn thất của phía chúng ta sẽ là không nhỏ. Không lời, không lời."
Tên trẻ tuổi mặc áo bông cũ, tay cầm súng lục Liên Hiệp 202 tỏ ra khó hiểu:
"Đại ca, người chết vì tiền, chim chết vì đồ ăn mà! Vả lại, không phải trên vùng đất hoang này so xem ai ác hơn mạnh hơn hay sao? Dù sao có khi mai chết bất đắc kỳ tử rồi, hôm nay sao không liều một phen!"
Người đàn ông cường tráng kia lạnh lùng liếc gã một cái:
"Trên vùng đất hoang này, chỉ có mỗi ác độc và mạnh mẽ thì đều không thể sống lâu. Nơi đây không có nhiều con mồi thuần túy, tuyệt đại đa số vừa là thợ săn lại vừa là con mồi. Nếu như nhất định không sợ tổn thất, như vậy chúng ta sẽ nhanh chóng suy yếu thành con mồi của kẻ khác.
Chúng mày nhìn đám thú dữ đi, lúc ăn no, chúng nó gặp lũ thú dữ khác mạnh ngang bằng, thì cũng không cưỡng ép tấn công. Chúng nó biết, một khi chúng nó bị thương, khả năng sẽ biến thành con mồi của kẻ khác, cho nên phải giảm bớt những cuộc đi săn không cần thiết. Chẳng lẽ chúng mày còn không bằng lũ thú hoang?"
Người đàn ông tuổi hơi lớn khoác da thú, xách cây súng trường của thế giới cũ, miệng ngậm điếu thuốc cũng phụ họa:
"Đại ca nói đúng lắm. Vả lại chúng mày không phát hiện sao? Đám người ban nãy chỉ có đồ hộp quân dụng, thanh năng lượng và lương khô! Điều này nói rõ cái gì, chẳng lẽ chúng mày không biết? Bình thường chỉ những thợ săn di tích vừa xuất phát từ thị trấn biên giới của một tòa thành phố của thế lực lớn nào đó mới mang đồ ăn kiểu này, mà quanh đây gần như không có thị trấn hay thành phố của thế giới lớn mà chúng ta biết."
Người đàn ông ngồi trên một chiếc xe gắn máy khác lẩm bẩm: "Có lẽ bọn họ tìm được kho hàng quân dụng của thế giới cũ thì sao?"
Người đàn ông cầm đầu thở hắt ra một hơi: "Được rồi, chúng mày đừng tranh cãi nữa."
Anh ta đột nhiên nở nụ cười:
"Chẳng lẽ chúng mày không phát hiện rằng rất có khả năng bọn họ sẽ đi qua chỗ kia sao? Con đường ở khu vực này có thể để cho ô tô đi qua là không nhiều, người biết nơi đó xảy ra dị biến thì lại không có mấy. Lên xe đi, khoảng cách này cũng đủ rồi, chúng ta lặng lẽ theo sau, chờ khi bọn họ gặp phải rắc rối, đang bận liều mạng, chúng ta sẽ cùng thu hoạch một thể!"
Mấy tên còn lại lập tức tỏ ra vui mừng: "Rõ, đại ca!"
Bọn họ cực kỳ tích cực leo lên xe việt dã, khởi động xe gắn máy.