Rất hiển nhiên không có vị quý tộc nào sẽ tự hạ mình làm chuyện này, mà phái vệ sĩ thì sẽ khiến lực lượng phòng ngự bên họ yếu đi, còn gọi vệ đội vào thì vừa không phù hợp quy định, lại vừa dễ dẫn tới phản ứng dây chuyền không cần thiết, khiến các đại quý tộc khác cho rằng có người muốn nhân cơ hội sống mái với nhau.
Vả lại ai mới biết cái đống thuốc nổ này còn điều khiển nào khác không, ngộ nhỡ "Cha xứ" có đồng đảng đang ẩn núp trong phủ thành chủ, đến thời cơ thích hợp sẽ bấm nút kích nổ thì sao?
Đến lúc đó, ai ôm thuốc nổ thì đến cả tro cốt cũng không có cơ hội để lại!
Đương nhiên việc nhanh chóng di dời món đồ nguy hiểm này đi là việc bọn họ cùng chung nhận thức.
Bọn họ nhìn sang u Dick với ý tưởng tương tự, hy vọng anh ta có thể khiến thuộc hạ làm chuyện này.
Không chờ bọn họ mở miệng, Thương Kiến Diệu chủ động hô lên:
"Để tôi!"
Hắn cảm thấy khá có hứng thú với đám "Nấm Nhỏ" kia.
"Được!"
"Có dũng khí!"
Các quý tộc có mặt tại đây đều thông qua, hơn nữa còn ra hiệu cho đám thủ vệ bỏ vũ khí xuống, không giằng co nữa.
Thương Kiến Diệu nhanh chóng đi tới chỗ thầy tu máy móc Tịnh Niệm, giơ tay trái nhận lấy đống đồ kia.
Sau đó, hắn chìa tay phải ra, bày ra tư thế chuẩn bị bắt tay.
Tịnh Niệm sửng sốt một chút, ngơ ngác giơ tay phải được tạo nên từ kim loại bắt lấy tay Thương Kiến Diệu.
"Thiền sư, lát nữa tôi hát cho ngài nghe một bài, đảm bảo ngài sẽ thích." Thương Kiến Diệu nhiệt tình nói một câu.
Nếu không phải tình hình đang có chút nghiêm túc, Tưởng Bạch Miên thật sự muốn giơ tay che mặt.
Thầy tu máy móc Tịnh Niệm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, may là Triệu Chính Kỳ đã giải vây giúp hắn ta:
"Hiện giờ có thể đánh thức thành chủ được rồi, có một số chi tiết chỉ ngài ấy mới biết rõ."
u Dick không dị nghị, quay sang gật đầu với Tịnh Niệm.
Thầy tu máy móc Tịnh Niệm lập tức cầm lấy bả vai Hứa Lập Ngôn, lắc lắc.
Thương Kiến Diệu vốn đang hứng thú đứng nhìn, kết quả vì tay cầm đồ nguy hiểm nên đều bị mọi người yêu cầu mau ra ngoài.
Hắn đành phải dịch chuyển bước chân, nhích từng bước từng bước một.
Hai ba giây sau, Hứa Lập Ngôn tỉnh lại.
Hắn ta ngơ ngác một lúc, sau đó cuống quít cúi đầu nhìn quanh hông.
"Thành chủ, ngài bị "Cha xứ" thôi miên." u Dick nhắc nhở.
Vẻ mặt Hứa Lập Ngôn biến đổi liên tục, dựa vào lưng ghế như mất hết sức lực:
"Tôi nhớ ra rồi... Lúc tôi đi vệ sinh, trong đầu vang lên tiếng "nổ chết bọn họ", "nổ chết bọn họ", sau đó, tôi từ trong kho vũ khí đạn dược bí mật trong phòng lấy ra một đống thuốc nổ..."
Sau khi thử thất bại, mà được cho biết chân tướng, hiệu quả thôi miên trên người hắn đã bị cởi bỏ.
"Thành chủ à, không phải tôi cậy già lên mặt, nhưng sau này làm gì cũng phải cẩn thận chút, đừng có thường xuyên chạy tới công hội Thợ Săn như thế." Triệu Chính Kỳ nghe xong, bèn dạy bảo một câu kiểu ngấm ngầm nói xấu.
Hứa Lập Ngôn tỉnh lại, không quan tâm chuyện này, mà nhìn đám thủ vệ bên ngoài cửa, đằng đằng sát khí nói:
"Nói cho Tôn Tuyết Phong, tập trung tổ chức đội ngũ, lập tức phản công, cố gắng trong vòng một giờ dồn đám dân du cư hoang dã này ra ngoài thành."
Thấy cảnh báo đã được giải trừ, đám người Merich thả lỏng, đều quay lại bàn dài, phát biểu ý kiến:
"Đúng thế, đám súc sinh chó chết kia, không biết đã làm hỏng bao nhiêu thứ, chỉ mong chúng không phá hoại vật tư quá hỏng."
"Lương thực của bọn ta đều tự mình vất vả trồng trọt, dựa gì mà cho chúng được lợi chứ? Có thể cho một số trong bọn chúng cơ hội làm nô lệ đã là trời cao nhân từ rồi."
"Bọn chúng không thể thành thật im lặng chờ ở ngoài thành, chờ Bộ Nô Đội khác của thành Tối Sơ chạy tới sao?"
"Ai bảo chúng không tự dự trữ đồ ăn, chết đói thì trách ai?"
"Tôi cảm thấy không thể chỉ đẩy bọn chúng ra ngoài thành, phải cho một bài học nhớ đời vào, xem sau này chúng còn dám không!"
"Giữ lại cũng phiền, tìm cách không lãng phí đạn giải quyết hết đi thì tốt hơn."
Bọn họ mồm năm miệng mười, rồi lại chỉ đầu mâu về những sách lược khắc phục hậu quả mà Hứa Lập Ngôn nhắc tới lúc trước:
"Thành chủ, không nên lòng dạ đàn bà."
"Cho dù muốn cứu tế thì cũng không thể cho không, những công dân này không phải còn có bất động sản, cửa hàng, rồi đồ gia dụng hay sao? Có thể lấy ra đổi đồ ăn ấy chứ..."
"Chết nhiều người như thế, hẳn là không thiếu lương thực chứ nhỉ?"
"Phải đốc xúc bọn họ mau chôn cất người chết, nếu ôn dịch bùng phát thì phiền to."
"Cái này chỉ cứu được một lúc, không cứu được cả mùa đông, vẫn phải suy xét biện pháp thích đáng hơn. Hay là, thành chủ ra mặt, vay thành Tối Sơ lương thực và vật tư đi?"
"Cùng lắm thì tuyển công dân mới thôi, cả đống người tới ấy chứ."
"Thời này, lương thực có giá trị hơn người nhiều..."
"Các vị, các vị, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý."
Đủ loại âm thanh truyền vào trong lỗ tai, làm đầu Hứa Lập Ngôn lại có chút đau.
Đoàng!
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên.
Chiếc đèn thủy tinh vỡ tan tành, trực tiếp rơi xuống, đập rầm rầm lên chiếc bàn dài.
Merich ăn nói từ tốn lại chui xuống gầm bàn, Triệu Chính Kỳ béo ú thì như mèo thoát khỏi chỗ ngồi, nhảy tới góc có che chắn. Lúc này đây, ông ta vội tới mức còn không kịp kéo cả con trai cả của mình.
Đám quý tộc lại tiếp tục tẩu tán khắp nơi, u Dick vừa né tránh vừa chạy tới đầu chiếc bàn dài, cùng thầy tu máy móc Tịnh Niệm nhìn về phía cửa.
Thương Kiến Diệu đứng đó, một tay giơ chuỗi "Nấm Nhỏ", và cầm cả chiếc điều khiển, tay kia cầm khẩu "Rêu Đá", ngắm bắn bàn dài.
Phát hiện những ánh mắt dồn dập đổ về mình, hắn cười rạng rỡ:
"Nếu tôi bấm cái nút này, liệu chuỗi bom này có nổ đùng không?"
Nghe thấy câu hỏi đó, lại thêm tiếng "đùng" được nhấn rất mạnh, tất cả các quý tộc kể cả Hứa Lập Ngôn đều tim đập lỗi nhịp.
u Dick thì thốt lên:
"Anh điên rồi sao?"
Thương Kiến Diệu vẫn giữ nguyên nụ cười quay sang nhìn anh ta, đáp lại:
"Giờ anh mới biết à?"
Tưởng Bạch Miên bên cạnh hắn thì thở dài bất đắc dĩ, quay người lại, giơ súng trong tay lên, giúp hắn bảo vệ phía sau.