Tuyết đã ngừng rơi từ lâu, nhưng trên nóc nhà, ven đường vẫn còn phủ đầy những mảng tuyết trắng, cảnh vật như bị sắc màu nhợt nhạt này bao phủ hoàn toàn.
Tưởng Bạch Miên chẳng thèm để ý đến hành vi nghịch cầu tuyết cực lớn của Thương Kiến Diệu, chỉ cười nói với đám người Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi:
"Chờ khi nào về công ty thì ta nói chuyện tỉ mỉ sau."
Tình huống bạo loạn lần trước xảy đến quá mức đột ngột, bọn họ còn chưa kịp lấy được thiết bị thu phát vô tuyến điện tử lắp ráp thì nhiệm vụ đã hoàn thành, đành phải liên lạc lại với Trần Húc Phong, nhân viên phụ trách tình báo ở thành Dã Thảo, thông qua anh ta để báo lại đại khái với công ty về tình huống hiện tại, đồng thời xin vật tư cơ bản cho tiểu tổ của Lôi Vân Tùng.
Sau đó, công ty có để Trần Húc Phong chuẩn bị hai chiếc xe cho tiểu tổ của Lôi Vân Tùng, có đủ đồ ăn và vũ khí đạn dược sống qua nửa tháng, bảo bọn họ mau chóng quay về tòa nhà dưới lòng đất báo cáo công việc, tiếp nhận đánh giá tâm lý và điều trị thương tổn tinh thần.
"Các cô nhất định không được quên phải tiếp xúc với người của ‘Thiên Đường Máy Móc’. Chắc chắn bọn họ đang năm giữ một phần bí mật về sự hủy diệt của thế giới cũ."
Trong lần giao lưu trước, Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi sau khi khôi phục lại đã nói lại tỉ mỉ nguyên nhân bọn họ tới thành Dã Thảo và tất cả những gì tiểu tổ của họ gặp phải khi tới đây:
Ở một tụ điểm của dân du cư hoang dã gần biên giới phía Nam, bọn họ phát hiện mấy con chip sứt mẻ vốn thuộc về người máy có trí thông minh.
Sau khi chữa trị, phá giải và hoàn nguyên số liệu, bọn họ lấy được một ít tin tức hữu dụng.
Những tin tức này nói cho bọn họ biết, mấy con chip này xuất phát từ đội bảo vệ người máy "Thiên Đường Máy Móc" - chúng đang tiến hành một đợt giao dịch thương mậu thị bị quân địch tập kích, tổn thất cực lớn, vì thế, một bộ phận linh kiện đã thất lạc.
Ngoại trừ lai lịch, có một bộ phận điểm thời gian trong những tin tức này cho thấy, "đầu não" rất có khả năng đã tồn tại và được đưa vào vận hành từ trước khi thế giới cũ hủy diệt.
Để chứng thực việc này, thu thêm tin tình báo, tiểu tổ của Lôi Vân Tùng đã lựa chọn đến thành Dã Thảo này, bắt đầu điều tra từ những thợ săn bản địa - những người này có hợp tác chặt chẽ với "Thiên Đường Máy Móc".
Những người dân du cư hoang dã xuất thân thấp kém đương nhiên không thể nhận được sự đối xử bình đẳng, vì thế, để quá trình hỏi thăm được thuận lợi, Lôi Vân Tùng đã cố gắng lựa chọn khách sạn tốt nhất, từ hành vi cử chỉ đều thể hiện rằng nhóm người của mình có một thế lực lớn làm chỗ dựa phía sau.
Bọn họ không rõ lắm rốt cuộc bọn họ bị "Phản Trí giáo" và "Cha xứ" để mắt đến từ bao giờ, chỉ có thể khẳng định là khi đi về phương bắc, đến chào hỏi thành chủ rồi mới gặp người đàn ông ốm yếu kia.
Đối với "lời nhờ vả" của Lôi Vân Tùng, Tưởng Bạch Miên chỉ ừ một tiếng rồi nói:
"Cuối cùng vẫn phải xem xem công ty sắp đặt thế nào.
Tuyến thông tin mà các anh điều tra ra, rất có khả năng công ty sẽ để các anh phụ trách tới cùng."
Lôi Vân Tùng nghe nói thế thì thở hắt ra một hơi, nói:
"Sau khi trở về, chúng tôi chưa chắc đã có cơ hội thường xuyên ra ngoài nữa. Tiểu tổ chúng tôi rất có khả năng sẽ bị giải tán."
Làm công tác điều tra thế giới cũ này lâu như vậy rồi, bọn họ cũng đã có những tình cảm và chấp niệm nhất định đối với chuyện này, cho nên rất mong muốn tổ của Tưởng Bạch Miên có thể tiếp nhận tuyến điều tra này, điều tra ra được, cho bọn họ một đáp án.
Tưởng Bạch Miên trấn an:
"Cái này phải xem kết quả bình xét cuối cùng thế nào, vẫn còn rất nhiều cơ hội mà."
Lôi Vân Tùng liếc nhìn các tổ viên nhà mình, cười cười nói:
"Thực ra đây cũng là chuyện tốt. Chúng tôi đều có người nhà có người cần chăm sóc, mỗi lần rời khỏi công ty ra vùng bên ngoài luôn đều rất thấp thỏm, sợ không thể trở về, đó, lần này suýt thì thật sự không về được rồi.
Có thể nhân cơ hội này hoàn toàn chuyển thành nhân viên làm công việc bên trong thì cũng tính là trong xui xẻo có may mắn đi, không cần lại để cho vợ con cha mẹ anh em mình lo lắng nữa, dù sao cũng đã xông xáo giữa nguy hiểm bao nhiêu năm, từng qua không ít nơi rồi, đã hơn tuyệt đại đa số nhân viên trong công ty, ừm, cũng nên biết đủ rồi."
Dù anh nói như vậy nhưng tôi có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng có thể nghe ra sự lưu luyến của anh... Ầy, những nhân viên công ty đã quen với cuộc sống bôn ba bên ngoài, đại đa số đều hết sức lưu luyến với thế giới ngoài này, dù nơi đây luôn tràn ngập nguy hiểm... Tưởng Bạch Miên lầm bầm đôi câu trong lòng rồi lại tủm tỉm cười, phất tay nói:
"Bất kể kết quả cuối cùng thế nào thì đều là chuyện tốt cả, chí ít còn sống trở về. Chúc các vị thuận buồm xuôi gió."
"Hẹn gặp lại sau." Đám gnwofi Lôi Vân Tùng cũng phất tay, mở cửa xe, chui vào.
Nhìn theo xe của bọn họ chạy về phía nam, Tưởng Bạch Miên từ từ thở dài, nói với Thương Kiến Diệu:
"Anh đã thử bao lần rồi, sao còn ôm chờ mong làm gì?"
Thương Kiến Diệu lại đang cắn quả cầu tuyết cực lớn mà mình mới tự tay nặn ra.
"Chỉ là tôi thấy khát nước thôi." Hắn ậm ừ nói.
Tưởng Bạch Miên chép miệng một tiếng, đi về phía chiếc xe việt dã chống đạn của Hứa Lập Ngôn.
"Chúng ta cũng nên đi làm việc thôi."
Khi đang nói, cô quay đầu phất phất tay với đám Bạch Thần, Long Duyệt Hồng trên cửa sổ tầng hai, ý bảo ai làm việc người đó đi.
Dù sao thì đội bắt nô lệ Eugene vẫn còn đang ở ngoài thành, nhiệm vụ đuổi bắt "tội phạm bắt cóc" vẫn còn được treo đó.
Tin tức mới nhất mà Bạch Thần nghe được là, đội Eugene đã kinh qua một trận quyết chiến, tìm ra được một thủ lĩnh mới, thừa kế tờ giấy chứng nhận bắt nô lệ.
Thủ lĩnh mới hiển nhiên không hi vọng tìm lại được Eugene, hắn ta chỉ muốn tóm về được một gã "hung thủ", biểu hiện ra chính khí của mình, lấy đó mà phục chúng.
Ném quả cầu tuyết trên tay xuống, Thương Kiến Diệu ngồi vào ghế lái, nổ máy xe.
Bởi Long Duyệt Hồng không mở cửa sổ, Thương Kiến Diệu bỏ qua ý định ném quả cầu tuyết vào người anh ta, làm thế sợ vỡ luôn cửa kính mất.