"Sửa lại kí ức ư?" Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu, lặp lại từ ngữ then chốt.
Tiếng rống cuồng loạn của Quách Chính khiến cô thoáng cảm thấy kinh sợ.
Sự sợ hãi không chỉ bắt nguồn từ biểu hiện và thanh âm của đối phương mà còn vì kí ức là thứ quý báu và riêng tư nhất của mỗi người, nếu như đến điều đó cũng có thể bị người ta bóp méo thì đúng là không cách nào có thể phân biệt rõ ràng, thứ gì là chân thực, thứ gì mới là giả tạo.
Đến khi đó, chưa biết chừng chỉ còn cách tự giác gia nhập giáo đoàn tăng lữ, ngày ngày niệm "tứ đại giai không", "ảo ảnh trong mộng", "Mọi thứ trên thế gian đều là hư vô”.
Thương Kiến Diệu không hề tỏ ra sợ hãi, nghiêm túc gật đầu nói:
"Năng lực của ‘Cha xứ’ ổn đấy."
"Quả thực..." Tưởng Bạch Miên phục hồi tinh thần, thở hắt ra một hơi.
Từ những tin tức đã biết này, ba năng lực người thức tỉnh của “Cha xứ” thật là:
Thôi miên, bóp méo kí ức, và xây dựng ảo cảnh chung.
So với “Cha xứ” giả, điều này không liên quan đến vấn đề thao túng thân thể, không đề cập tới năng lực đấu trực diện, nhưng thứ năng lực kia càng khiến người ta sợ hãi, càng lộ vẻ thần bí và đáng sợ.
Lúc này, “Cha xứ” giả Quách Chính rống lên xong thì bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế, hào hển thở từng hơi.
"Vậy thì ở đây lại nảy sinh một vấn đề, nếu ‘Cha xứ’ thật có thể bóp méo kí ức của người khác, vậy tại sao không trực tiếp yêu cầu anh ghi nhớ thật sâu rằng mình chính là ‘Cha xứ’ chân chính? Nếu như vậy thì không cần lo đến chuyện hiệu quả thôi miên bị người ta phá mất rồi.”
Phòng tuyến tâm lí vừa bị đánh vỡ, lời chọc thủng những nhận thức giả này cũng không còn tác dụng gì nữa.
Quách Chính trầm mặc, chừng hơn mười giây sau mới nói:
"Có lẽ là vì hắn không cho phép ‘Cha xứ’ giả trở thành ‘Cha xứ’ thật. Dù chỉ là ‘Cha xứ’ thật trong nhận thức của chính mình, thì cũng không được. ‘Cha xứ’ thật chỉ có một, đó là chính hắn."
Khi một người tin rằng mình chính là “Cha xứ” thật thì bất luận phải chịu tra khảo cỡ nào, anh ta cũng vẫn là “Cha xứ” thật.
Tưởng Bạch Miên vừa định nói ý tưởng đó thật là điên cuồng và nguy hiểm, Thương Kiến Diệu lại tỏ vẻ đồng tình:
"Lí do này tôi thấy đúng."
"..." Tưởng Bạch Miên yên lặng liếc nhìn một cái.
Cô hỏi thêm:
"Trừ việc kí ức bị bóp méo, anh có còn nhớ được bất kì chuyện gì có liên quan đến ‘Cha xứ’ thật hay không? Ví dụ như, cái giá hắn phải trả là gì?"
Quách Chính lắc đầu:
"Điều duy nhất có thể khẳng định là, bọn tôi là một nhóm được thức tỉnh đồng thời."
Loại vấn đề này, Tưởng Bạch Miên tin chắc u Dick cần phải mượn cảnh trong mơ để tìm kiếm đáp án, nếu anh ta không nhắc nhở người anh em tốt của mình là Thương Kiến Diệu phải chú ý điều gì, vậy có nghĩa là những kí ức liên quan đến “Cha xứ” giả hoặc là không tồn tại, hoặc là có vấn đề.
Cô gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu hỏi vấn đề khác.
"Anh biết được bao nhiêu trưởng lão trong ‘Phản Trí giáo’?"
Dưới Giáo Hoàng là các trưởng lão trong "Hội đồng tám người".
"Tôi chỉ từng tiếp xúc với một vị, chính là vị đã chủ trì nghi thức thức tỉnh chúng tôi, sau này, người ra lệnh cho tôi cũng là ông ta." Khi trọng tâm câu chuyện không còn liên quan đến “Cha xứ” thật, trạng thái tinh thần của Quách Chính khá lên rõ rệt, "Ông ta là người Hồng Hà, tên là Bouillon, phụ trách đại khu thành Tối Sơ, ừm, không phải tất cả các thế lực trong thành Tối Sơ mà là một thành thị nào đó cùng với khu vực quanh đó." (Chú thích 1)
Thủ phủ thành Tối Sơ của thế lực "Thành Tối Sơ" là thành phố được công nhận là phồn hoa nhất khu Đất Xám, còn được gọi là "Thành phố Khát Vọng".
"Ông ta trông thế nào? Có khả năng đánh thức năng lực gì của người khác? Kiểm tra kí ức của nhiều người cùng lúc, hẳn chỉ là một ứng dụng của năng lực nào đó thôi." Mắt Tưởng Bạch Miên sáng lên.
Đây chính là một con cá lớn.
Đương nhiên, việc này thoạt nhìn có vẻ không nằm trong khả năng xử lí của "tổ điều tra thế giới cũ" bọn họ, nói theo cách của Đỗ Hành thì, chưa biết chừng những người này đều là người thức tỉnh đã tiến vào "Hành lang tâm linh", bất kể là phạm vi năng lực hay là số lượng mục tiêu có thể ảnh hưởng đều là cực lớn.
"Cô nghĩ tôi có thể nhớ nổi diện mạo ông ta ư?" Quách Chính tự giễu cười nói, "Biệt hiệu của ông ta là ‘Mục giả’, giọng nói luôn làm người ta cảm thấy khá khó chịu, như thể cổ họng bị thương chưa khỏi vậy."
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ thật nhanh, tìm được một điểm có khả năng có vấn đề:
"Nếu ‘Mục giả’ Bouillon phụ trách khu vực thành Tối Sơ thì tại sao anh lại bị phái đến thành Dã Thảo, nhiệm vụ chỉ đơn thuần là ám sát Hứa Lập Ngôn thôi ư?"
"Thành Dã Thảo là khu vực chưa nằm dưới sự phủ sóng của giáo phái, ai đến truyền giáo trước thì người đó được quản lí nơi này." Quách Chính giải thích đơn giản, "Dù sao thì cũng phải đi ám sát Hứa Lập Ngôn, chi bằng thuận tiện truyền giáo luôn."
Tưởng Bạch Miên lại hỏi xem thuộc hạ của Quách Chính gồm những mục sư nào, phát triển được bao nhiêu tín đồ rồi, bình thường thu giữ vật tư ở đâu, Quách Chính chỉ cười cười:
"u Dick hẳn cũng đã thông qua mộng cảnh để biết rõ tình hình rồi, các vị cứ báo cáo lại với Hứa Lập Ngôn là được, cần gì phải bắt tôi nói lại lần nữa?"
"Đây là thủ tục thôi." Người lên tiếng không phải Tưởng Bạch Miên mà là Thương Kiến Diệu.
Đúng thế... Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, im lặng tỏ vẻ tán thành.
Đợi khi “Cha xứ” giả Quách Chính trả lời xong, Thương Kiến Diệu nhân cơ hội hỏi thêm:
"Anh hiểu gì về ‘Hành lang tâm linh’?"
"Giáo Hoàng tiến vào Thế giới mới là chuyện thế nào? Thế giới mới ở đâu?"
Quách Chính bật cười:
"Đây đều là những chuyện tuyệt mật trong tuyệt mật, chả nói gì tôi, ngay cả ‘Cha xứ’ thật cũng chưa chắc đã biết đâu.
Tôi chỉ có một ấn tượng mơ hồ: Trưởng lão Bouillon có món đồ nhỏ khá là kì diệu, nghe nói là Chấp Tuế ban cho.
Ha ha, tôi còn phải đối mặt trực tiếp với sự sợ hãi trong nội tâm ở ‘Biển Khởi Nguyên’, còn cách ‘Hành lang tâm linh’ xa lắm."
Nói đến đây, Quách Chính bỗng ngẩn người, bắt đầu tự lẩm bẩm:
"Thảo nào... chẳng trách tôi mãi vẫn không qua được hòn đảo nhỏ ấy... Người bị thôi miên vĩnh viễn không bao giờ thành công được."
Tưởng Bạch Miên gật đầu vẻ suy tư, lại hỏi một vấn đề trọng điểm:
"Anh biết bọn Lôi Vân Tùng là người của ‘Sinh vật Bàn Cổ’ từ lúc nào? Từ đâu mà biết được cái giá mà u Dick đã phải trả? Là Phó hội trưởng của Công hội Thợ săn Christina?"