Đối với niềm cố chấp nho nhỏ của Long Duyệt Hồng, Bạch Thần không nói thêm gì, tìm một chiếc ghế dài ở rìa quảng trường ngồi xuống, lặng lẽ xem hết khóa huấn luyện cơ bản.
Sau khi quay trở lại "Cửa hàng súng A Phúc", đụng phải Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, cô không đợi buổi tối mới đến hộp đêm "Hôm nay", xem thị trường giao dịch ngầm có mở hay không, mà nhận lúc trời còn chưa tối, dẫn theo Long Duyệt Hồng, trực tiếp đến cửa xin gặp.
"Chú Tôn" Tôn Phi không ở trong tòa nhà của hộp đêm "Hôm nay", mà ở phố Bắc, nhưng giờ này ông ta đã đến ngõ Sói Hoang, ngồi trong phòng là việc.
Bởi vì chuyện của Vưu Kim khiến Tôn Phi có ấn tượng khá sâu sắc đối với Bạch Thần, sau khi được thông báo, ông ta bảo bảo vệ cấp dưới dẫn hai người đi thang máy được lắp thêm lên tầng cao nhất.
"Ông chủ, họ đến rồi." Sau khi mở cửa phòng làm việc, bảo vệ cung kính thưa một tiếng.
Phòng làm việc của Tôn Phi hoàn toàn khác những gì Long Duyệt Hồng dự đoán, không có bàn làm việc, không có giá sách, không có ghế, mà có một đôi bình phong màu đen dường như không có tác dụng gì và một điện thờ trang nhã cùng màu.
Sau khi mở thông với mấy căn phòng, nơi này hình thành một bố cục lớn, lại thêm sự bài trí khéo léo, trông có vẻ rộng rãi và yên tĩnh.
Tôn Phi có thái dương hoa râm và gương mặt gầy gò đang ngồi xếp bằng trên một chiếc đệm mềm, phía sau là điện thờ cao lớn, đằng trước đặt một bộ dụng cụ pha trà bằng gỗ mun.
Một tay ông ta cầm một chuỗi Bồ Đề Tử trơn bóng, một tay cầm chiếc ấm nhỏ rót nước trà màu hổ phách vào trong chén.
Mùi thơm thoang thoảng lan ra, khiến cả thể xác và tinh thần dường như trở nên tĩnh mịch.
"Chú Tôn." Bạch Thần gọi một tiếng.
"Ngồi đi." Tôn Phi để ấm trà xuống, mỉm cười nói.
Ông ta mặc một bộ quần áo màu đen phong cách cổ điển ở thế giới cũ, xung quanh có nhiều chậu đốt than gỗ lim không có mùi gì.
Việc này khiến cả căn phòng đều ấm áp hơn.
Bạch Thần không khách sáo, kéo Long Duyệt Hồng quỳ xuống chiếc đệm mềm đối diện Tôn Phi.
Cô không dùng tư thế ngồi xếp bằng, bởi vì như vậy nếu xảy ra chuyện bất trắc sẽ không tiện đứng dậy.
Tôn Phi vừa dùng tay xoay chuỗi Bồ Đề Tử, vừa mỉm cười nhìn họ:
"Không ngờ hôm đó lại là ngày sống cuối cùng của Vưu Kim."
Long Duyệt Hồng hiểu nó có nghĩa là gì, tinh thần đột nhiên hơi căng lên, nhưng hắn cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút.
Hắn cảm thấy chú Tôn đang ám chỉ họ chính là thủ phạm đứng đằng sau tập kích Vưu Kim.
"Thế là còn hời cho hắn rồi." Bạch Thần bình tĩnh đáp.
Lúc nói câu này, cô còn cố tình kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám ở cổ.
"Bất kể thế nào, đây cũng là chuyện tốt, tôi và em trai tôi đều rất cảm kích người đã ra tay." Tôn Phi dùng giọng điệu như tán gẫu: "Nếu không phải chúng tôi đều kiếm sống trong phạm vi thế lực của thành phố Ban Sơ, có nhà có nghiệp, không được tự do thì Vưu Kim chắc chắn không sống được đến năm nay. Ha ha, hơn nữa, Ngã Phật Bồ Đề từ bi, luôn cho anh ta một cơ hội để giác ngộ và sám hối, đáng tiếc, anh ta không nắm lấy."
Nói vậy, phải chăng lần này Vưu Kim không chết thì cũng không thể nào sống mà rời khỏi thành phố Cỏ Dại? Đợi đã, mình không thể nghĩ những thứ này, ông ta có quan hệ khá sâu với "Giáo phái ý thức thạch anh", chưa biết chừng cũng là một người thức tỉnh... Long Duyệt Hồng có "tâm thông của hắn" mau chóng khiến mình chuyển trọng điểm suy nghĩ đến chỗ khác.
Trong lúc gấp gáp, đầu óc hắn hiện lên một vài việc vặt vãnh có ấn tượng sâu:
Người nào đó dùng vẻ mặt đáng ghét nói:
"Ôi, cải tạo gen mới cao được một mét bảy mươi lăm."
Long Duyệt Hồng thở hắt ra, bắt đầu nhớ lại những thứ mình ăn mấy hôm nay.
Lúc này, hắn thấy chú Tôn nhìn sang, sau khi chạm ánh mắt mình thì ông ta mỉm cười.
"Ông tôn sùng Chấp tuế Bồ Đề?" Bạch Thần nắm lấy từ mấu chốt trong câu nói của Tôn Phi, đưa ra câu hỏi.
Tôn Phi nói bằng giọng ung dung:
"Sống càng lâu, chứng kiến càng nhiều thì càng tin tưởng vào sự tồn tại cua Chấp tuế."
"Tới tuổi của tôi, cơ thể bắt đầu suy yếu, chắc chắn càng chú trọng đến việc tu hành và rèn luyện tinh thần."
Nếu Thương Kiến Diệu ở đây, nhất định sẽ nói thẳng ông có thể đến tìm giáo đoàn tăng lữ, truyền ý thức lên, đổi lấy một cơ thể cường tráng hơn chút... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm.
Tôn Phi đảo ánh mắt qua hắn và Bạch Thần, vẻ mặt nghiêm túc hơn:
"Con đường của giáo đoàn tăng lữ là sai."
"Cơ thể là xác thịt, ý thức mới tồn tại mãi mãi, không phải là nói dùng thứ khác để thay thế thân thể dễ mục nát, mà là phải rèn luyện ý thức, khiến nó cho dù thoát khỏi thân thể vẫn có thể tồn tại vĩnh hằng, bất hủ bất diệt, đây mới là Phật pháp chính đạo. Tôi thấy ý thức như thạch anh, là gặp Như Lai."
"Đây cũng là hình thức tồn tại của các Chấp tuế."
Có lẽ chỉ là hình thức tồn tại của Chấp tuế mà các ông tưởng tượng thôi... Thẳng thắn mà nói, so với quan niệm của Tôn Phi, Long Duyệt Hồng trái lại tán thành cách nói "ngộ đạo khoa học kỹ thuật" hơn, cảm thấy Tịnh Pháp Thiền Sư nói có lý hơn, có con đường thực hiện một cách chính xác.
Nếu không phải đám tăng lữ máy móc chỉ cần có gì bất thường là phát điên, thì biểu hiện ở các chi tiết khác đều khiến người ta buồn cười, chỉ có Long Duyệt Hồng là thực sự tin.
Đương nhiên, hắn không phải là Thương Kiến Diệu, không thực sự mở miệng phản bác Tôn Phi, vẫn giữ lịch sự, yên tĩnh lắng nghe.
"Vậy à..." Bạch Thần không có ý kiến gì về quan niệm của Tôn Phi.
Là một đồng đội đủ tiêu chuẩn, cô do dự một chút, rồi chủ động hỏi:
"Giáo phái mà ông tín ngưỡng có tiệc thánh à? Là cái gì?"
Tôn Phi hơi ngẩn ra:
"Tiệc thánh của chúng tôi là ăn đồ chay, không yêu cầu nhiều, chỉ là rau củ quả luộc nước trắng cũng được.