Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bông cũ ngồi ở hàng ghế đầu trên con xe việt dã quay đầu lại, vội vàng hỏi:
"Đại ca, giờ ta đuổi theo được chưa?"
Người đàn ông cường tráng có khí chất hung hãn với một vết sẹo cũ chỗ khóe mắt phải cười lắc đầu, nói:
"Đừng có vội, với hỏa lực và kinh nghiệm mà bọn họ thể hiện ra, hẳn là có thể chống đỡ được một lát. Vả lại, hình thể của Thiết Xà Hắc Chiểu chình ình ra đó, tốc độ đường thẳng chắc chắn không cách nào so được với xe Jeep.
Nếu chúng ta tới quá sớm, có khi sẽ bị hai bên tấn công cùng một lúc, như vậy thì quá nguy hiểm. Vả lại, chúng ta còn phải tranh thủ cơ hội để chuẩn bị chút đã. Cát Thuận, dừng xe!"
"Rõ, đại ca." Người lái xe là tên đàn ông có tuổi khá lớn, khoác áo da động vật.
Con xe việt dã màu đen lập tức dừng lại. Người đàn ông cường tráng có khí chất hung hãn, vác khẩu súng tự động "Bạo Vũ" mở cửa bước xuống, đi tới chỗ cốp xe.
Tiếp đó, y cởi chiếc áo khoác nỉ nhàu nhĩ ra, giao cả nó và vũ khí cho đồng bọn trên con xe gắn máy phân khối lớn bên trái.
Làm xong, y mở cốp xe, cúi người xuống, giơ cả hai tay nhấc thứ gì đó lên.
Mặt y đỏ bừng lên, gân xanh nổi hằn trên trán, hai đầu gối khom hẳn xuống, dường như đã dùng không ít sức để nâng.
Y lùi ra sau một bước, nhấc ra một hộp thùng gõ hình vuông trông khá cũ nát, một cái thùng gỗ to tới mức đủ nhét một người vào trong.
Rầm, thùng gỗ bị đặt xuống đất.
Khi mở nắp ra, thứ ở trong thùng gỗ cũng hiện ra trước mắt.
Đó là một đồ vật màu đen, có vẻ là bộ áo giáp, nhưng lại có rất nhiều khung xương kim loại.
"A Vũ, Cát Thuận, chúng mày giúp tao một tay." Người đàn ông cường tráng quay đầu nói với thanh niên trẻ tuổi mặc áo bông cũ và người đàn ông trung niên phụ trách lái xe.
A Vũ và Cát Thuận tới gần, mỗi người một bên, không mất quá nhiều sức nhấc thứ ở trong thùng gỗ hình vuông kia.
Đồ vật này nhanh chóng bày ra toàn bộ dáng vẻ của nó khi được nhấc lên:
Bề ngoài của nó rất gần với hình người, có đeo mũ giáp kim loại với phần kính tinh thể bảo vệ mắt, bên dưới mũ là mấy giáp che đạn nối liền với nhau, bảo vệ các ống dẫn, đường dây quan trọng.
Bên dưới phần giáp chống đạn này là ba lô làm từ sắt rất lớn màu đen, cực kỳ bền chắc. Mà bao quanh chiếc ba lô năng lượng này, từ phía trước kéo dài tới bên dưới là những khung xương kim loại giống với xương cổ, cột sống ngực, xương cổ tay, xương cánh tay, xương khuỷu tay, xương ống kính, xương đùi, xương bánh chè, xương ống chân, xương mác... Chúng nó cũng có các khớp xương, cũng chứa những khóa kim loại và rất nhiều máy cảm ứng.
Trong đó, xương cột sống ở ngực gắn với những mảng giáp chống đạn rất dày và nặng. Hai bên tay có gắn bệ phóng lựu đạn và một thanh vũ khí điện từ.
Đây là một thiết bị bộ xương ngoài quân dụng, số lượng sản xuất được vẫn luôn không đủ, cho dù ở trong các thế lực lớn thì cũng chỉ những chiến sĩ thuộc hàng tinh nhuệ của tinh nhuệ với được trang bị, là thứ vũ khí chết chóc đúng nghĩa đen.
Nó không chỉ có thể thông qua hệ thống cảm ứng tinh vi phức tạp phản ứng được những động tác mượt mà của con người, làm cho bất kể là sức mạnh, tốc độ hay năng lực cân bằng của người mặc đều vượt qua giới hạn của con người. Mà nó còn được lắp đặt thêm hệ thống vũ khí nóng, hệ thống ngắm bắn chính xác, hệ thống hỗ trợ đánh cận chiến, hệ thống cảnh báo toàn diện, hệ thống lọc phòng độc và lớp giáp chống đạn ở các vị trí quan trọng.
Mặt khác, hệt như những yêu cầu làm giảm thể lực của con người trong chiến đấu khi phát minh vũ khí nóng, thiết bị bộ xương ngoài có thể giảm bớt việc tiêu hao thể lực rất nhiều cho người mặc, làm bọn họ có thể duy trì việc tác chiến.
Chỉ cần mặc loại trang bị này, chuyện một người đối kháng một đội ngũ chỉ có vũ khí loại nhẹ tuyệt đối không còn là giấc mộng.
Dựa vào tốc độ hơn hẳn con người và hệ thống cảnh báo toàn diện, những bộ phận không có giáp chống đạn bảo vệ của người mặc cũng không phải là mục tiêu dễ bắn trúng.
Người đàn ông cường tráng đi tới, được sự trợ giúp từ A Vũ và Cát Thuận, mặc vào bộ thiết bị bộ xương ngoài này, rồi cài những móc khóa kim loại ở các bộ phận.
Cuối cùng, y điều chỉnh kính bảo hộ tinh thể trên mũ giáp kim loại, rồi khởi động thiết bị này.
Chờ khi hệ thống tích hợp tự kiểm tra xong, người đàn ông cường tráng này cười một tiếng:
"Chỉ còn 30 % pin, còn dùng được hai tiếng nữa... Vậy cũng đủ rồi."
Trong lúc nói, hai tay được bao trùm bởi khung xương hỗ trợ màu đen kia của y cực kỳ thoải mái xách khẩu súng tự động "Bạo Vũ" lên, hệt như đây là một món đồ chơi nhẹ hều, không có chút trọng lượng nào.
...
"Đây... Làm sao bây giờ?" Nghe thấy cụm từ "Thiết Xà Hắc Chiểu", Long Duyệt Hồng suýt thì nghẹt thở.
Trong tình huống thế này, với kẻ không có kinh nghiệm như anh ta thì chỉ có thể tìm kiếm đáp án từ Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần.
Ban nãy anh ta thấy rõ đạn từ khẩu súng trường của Thương Kiến Diệu không tạo ra chút tổn thương nào trên con mãng xà khổng lồ kia, gần như chỉ tạo ra vài vết xước nhỏ trên tầng vảy ngoài của nó.
Kết hợp với những kiến thức tìm hiểu lúc trước, anh ta nghi ngờ loại súng lục nòng to như Liên Hiệp 202 và súng trường "Quả Quýt" có thể dùng làm súng bắn tỉa của Bạch Thần cũng không cách nào đục thủng được tầng vảy rất dày này của Thiết Xà Hắc Chiểu, trừ phi có thể bắn trúng vị trí yếu hại không có giáp bảo vệ của mục tiêu.
Về phần khẩu súng lựu đạn kia có hiệu quả hay không, Long Duyệt Hồng không dám khẳng định, nhưng anh ta cảm thấy chắc là không được. Dù sao thì sát thương của súng lựu đạn nằm chủ yếu ở việc sinh ra cú nổ và văng mảnh nhỏ, chứ không phải phá giáp.
Tưởng Bạch Miên nhìn thoáng qua đằng sau thông qua gương chiếu hậu:
"Cứ thi chạy trước đi. Con rắn này không giỏi về tốc độ, vả lại nó sẽ mệt, Jeep thì không. Chỉ cần mấy thứ như ắc quy, động cơ và lốp xe còn chịu được, chạy tới sáng mai cũng không thành vấn đề."
Lúc Tưởng Bạch Miên nói, Bạch Thần không giảm tốc độ xuống quá nhiều, chỉ là không tăng lên tốc độ tối đa nữa, tránh cho các bộ phận linh kiện của xe gặp trục trặc.
Rất hiển nhiên cô ta cũng đồng ý với việc "thi chạy" với Thiết Xà Hắc Chiểu, không có ý định đánh bừa.