Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 350: "Kim chỉ bắc" (2)

Chương 350: "Kim chỉ bắc" (2)
" Tương Bạch Miên nhìn thành phố không biết đã chết bao nhiêu năm ngoài cửa sổ, cảm khái một câu.

Bạch Thần quan sát tỉ mỉ:

"Những kiến chúng đổ nát và hư hại này đều đã nhiều năm, không phải mới bị gần đây."

Cụ thể là bao nhiêu năm thì cô không phải là người chuyên nghiệp, không thể phán đoán ra được.

"Ít nhất có thể loại bỏ khả năng chợ Đá Đỏ bị người ta phá hủy gần đây, tiền đề là nơi này đúng là chợ Đá Đỏ." Tương Bạch Miên nhìn những tấm bê tông xám trắng không còn sức sống, sắt thép ngổn ngang, những tấm thủy tinh vỡ và những khung cửa sổ trống hoác loang lổ vết rỉ sét lẫn lộn trong cỏ dại lần lượt lướt qua trước mắt mọi người.

Họ đi vòng quanh khu phế tích vắng vẻ gần hai mươi phút, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của khu dân cư.

"Xem ra đi nhầm rồi, chợ Đá Đỏ ở gần nơi khác." Long Duyệt Hồng lái xe, đưa ra phán đoán của mình: "Một thành phố đổ nát lớn thế này, cũng không giống thị trấn. Chắc bình thường họ đến nơi này tìm kiếm thứ có giá trị nên mới để lại dấu vết."

Nghe thấy câu này của hắn, Thương Kiến Diệu lập tức lên tinh thần, dường như đã xác định nơi này chính là chợ Đá Đỏ.

"Ê!" Long Duyệt Hồng biết người này lại đang nghĩ gì, không nhịn được lên tiếng phàn nàn.

Tương Bạch Miên cũng đã nắm được quá trình "suy luận" của Thương Kiến Diệu:

Long Duyệt Hồng xấu số, vận may không tốt, cho nên đường mà hắn chọn thường sẽ cho ra đáp án không chính xác.

Nếu đã thế, khi hắn nói nơi này không giống chợ Đá Đỏ thì rất có khả năng nơi này chính là chợ Đá Đỏ!

Tương Bạch Miên còn chưa kịp trách Thương Kiến Diệu, giữ mặt mũi cho Long Duyệt Hồng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giống như dở khóc dở cười.

Cô ho khan một tiếng, chỉ vào một tòa nhà bên đường tuy chưa đổ sập hoàn toàn nhưng vô cùng rách nát, rõ ràng cũng là một cao ốc từng bị oanh tạc, nói:

"Bên trong có người."

"Đúng!" Thương Kiến Diệu dùng thái độ vô cùng khẳng định nói hùa theo.

Họ đồng thời cảm nhận được trong tòa nhà có sự tồn tại của số điện tín và ý thức của con người, hơn nữa khoảng cách còn không quá mười lăm mét.

Vẻ mặt Long Duyệt Hồng chợt trở nên phức tạp.

"Trùng hợp, trùng hợp thôi." Tương Bạch Miên cười gượng an ủi một câu: "Đỗ xe đi, tôi và Thương Kiến Diệu vào tìm người hỏi đường."

Thương Kiến Diệu cũng an ủi Long Duyệt Hồng:

"Bây giờ tôi càng khẳng định tầm quan trọng của anh đối với tiểu đội của chúng ta."

"Anh chính là kim chỉ bắc của chúng ta."

Kim chỉ bắc cái gì, không phải là kim chỉ nam sao? Long Duyệt Hồng bất giác nảy ra một câu hỏi.

Là bạn thân của Thương Kiến Diệu, chỉ chớp mắt hắn đã hiểu ra ý của tên này:

Kim chỉ nam dùng để chỉ phương hướng chính xác, mà kim chỉ bắc dùng để loại trừ các tuyến đường sai!

Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Anh phải cẩn thận ngày nào đó Tiểu Hồng sẽ bắn lén sau lưng anh đấy." Tương Bạch Miên vừa đẩy cửa xe xuống, vừa nói với Thương Kiến Diệu một câu.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, đi tới bên ngoài cửa sổ cạnh ghế lái, thành khẩn nói:

"Anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không thích tôi dùng chuyện này để đùa cợt."

Nói xong, anh mỉm cười nói:

"Nhưng điều kiện tiên quyết để tôi chấp nhận là, khi luyện tập chiến đấu, anh phải thắng tôi một lần."

"Chiêu khích tướng của học sinh tiểu học." Tương Bạch Miên đi qua bên cạnh, đánh giá một câu.

Long Duyệt Hồng im lặng vài giây, nhìn Thương Kiến Diệu nói:

"Tôi sẽ cố gắng."

Trong buổi huấn luyện chiến đấu lần trước, tuy rằng hắn vẫn luôn cố gắng nâng cao bản thân, nhưng nhận thức về bản thân từ trước đến nay khiến hắn chấp nhận mình "tầm thường", không có lòng hiếu thắng phải đánh thắng ai với ai.

Nhìn Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đi vào trong tòa nhà bên đường, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng cầm theo vũ khí của mình, xuống xe quan sát khu vực xung quanh, gồm cả mái nhà có khả năng tồn tại tay súng bắn tỉa.

Qua một hồi, hai người trao đổi vị trí, Bạch Thần bỗng thấp giọng nói một câu:

"Ai cũng có thời điểm vận may kém."

Long Duyệt Hồng ngẩn ra, sau đó mỉm cười:

"Cảm ơn."

Trong tòa nhà, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu nhanh chóng định vị một căn phòng bên cạnh đại sảnh.

Họ lập tức nhẹ bước chân, lướt qua khu vực có nhiều tảng đá xám trắng và tấm kính vỡ, đến nơi đó.

Sau khi trao đổi ánh mắt, Thương Kiến Diệu ăn ý vòng nửa vòng, canh giữ lối ra của căn phòng.

Đợi anh vào chỗ xong, Tương Bạch Miên mới đứng ở khu vực người bên trong không thể bắn tới, la lớn:

"Ra đi, chúng tôi đã phát hiện ra anh."

Trong căn phòng có cánh cửa gỗ đóng kín hoàn toàn yên tĩnh, dường như không tồn tại gì cả.

Hơn mười giây, cánh cửa ngách trước mặt Thương Kiến Diệu lặng lẽ mở ra.

Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi quê mùa cong eo, chui ra.

Hắn đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đang nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:

"Tìm ra anh rồi!"

"Rêu băng" trong tay Thương Kiến Diệu đã đặt lên trán người đàn ông.

Hắn lập tức giơ hai tay lên, tỏ ra vô cùng nghe lời:

"Tôi thua rồi."

Nghe thấy câu này, Thương Kiến Diệu có chút kinh ngạc:

"Sao anh lại nói anh thua rồi?"

"Chúng ta cũng không phải đang thi đấu."

Người đàn ông bị anh chĩa súng vào đầu thản nhiên đáp:

"Đây là quy củ của chợ Đá Đỏ chúng tôi, cũng là giáo lí của giáo phái chúng tôi."

"Giáo phái?" Ánh mắt Thương Kiến Diệu chợt sáng lên: "Giáo lý của các anh chẳng lẽ là chơi trốn tìm, trốn meo meo?"

Người đàn ông này ngẩn ra vài giây mới đáp:

"Không phải, là thời khắc cảnh giác, thời khắc ẩn nấp."

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, hỏi lại:

"Có khác gì tôi nói sao?"









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch