Cho nên, cô quyết định nhận vài nhiệm vụ của nghiệp đoàn thợ săn chợ Đá Đỏ, góp thêm chút vật tư nữa.
Là tổ trưởng, để tăng cao năng lực sinh tồn và thực lực của mỗi tổ viên, cô phải vắt hết óc suy nghĩ.
Thế là, "Tổ điều tra cũ" chia làm hai nhóm:
Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu ở lại, xem nhiệm vụ đang hiển thị trên màn hình lớn, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đi đến bàn xung quanh, kiểm tra ghi chép trên giấy tương ứng.
"Thực ra, chúng ta hoàn toàn có thể bảo anh em tốt của anh Hứa Lập Ngôn tài trợ cho một bộ, không phải anh ta nói sau sự kiện lần này, sẽ phân phối cho đội vệ binh và quân phòng thành phố của anh ta mấy bộ sao?" Tương Bạch Miên cố ý nói.
Thiết bị khung xương quân dụng lần này bị thất thủ ở phố Nam, gần như không phát huy được tác dụng.
Điều đáng mừng duy nhất là đám dân du cư hoang dã này không biết dùng.
Thương Kiến Diệu lắc đầu:
"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng."
"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Tương Bạch Miên nở nụ cười.
"Tuy tôi vững tâm hơn cô, nhưng ranh giới đạo đức của tôi không thấp." Thương Kiến Diệu đáp một câu.
"Hả? Anh nói gì?" Tương Bạch Miên sờ sờ tai, không muốn tiếp tục đề tài này.
Cô biết Thương Kiến Diệu đang nói về lúc thành phố Cỏ Dại hỗn loạn, bản thân không thể nhanh chóng hạ quyết tâm, làm thịt người đàn ông vì không muốn chết đói mà giết chết chủ của "Tiệm mỳ lâu đời" kia.
Lúc nói chuyện, Tương Bạch Miên phát hiện ra một nhiệm vụ thú vị:
"Điều tra những người không có lo âu đột nhiên phát bệnh xung quanh khu vực chợ Đá Đỏ."
"Phần thưởng: Trong thời gian làm nhiệm vụ được bảo hộ cơ bản, sau đó chu cấp lương thực đủ ăn nửa tháng, chủng loại tự chọn, tự bảo đảm an toàn. Ha ha, nhiệm vụ này cũng không chặt chẽ lắm, gặp phải người giỏi ăn như anh, chi phí chưa biết chừng còn tăng lên gấp bội!" Tương Bạch Miên đọc nội dung nhiệm vụ, buồn cười nói.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại:
"Tôi chỉ lo lương thực tôi chọn họ không đáp ứng được."
"Để tôi xem xem ai đăng... "Hỏa Nhãn"? Nơi này dùng biệt hiệu để đăng nhiệm vụ sao?" Tương Bạch Miên có nhận thức mới về phong cách của chợ Đá Đỏ.
Đương nhiên, việc này nhất định đã được nghiệp đoàn xét duyệt, uy tín có sự đảm bảo nhất định.
Đúng lúc này, Long Duyệt Hồng cầm một tờ ghi chép, quay trở về cùng Bạch Thần.
"Tổ trưởng, nhiệm vụ này cũng không tệ lắm." Hắn đưa tờ giấy trong tay cho Tương Bạch Miên.
Tương Bạch Miên cảm thấy tò mò nhận lấy, nhanh chóng xem qua:
"Nhiệm vụ: Hỗ trợ Hách Duy Cách lấy lại vũ khí bị cướp."
"Miêu tả: Ông chủ "Súng ống" Hách Duy Cách có một kiện vũ khí đủ để trang bị cho mấy trăm người, bị cướp ở khu vực ven hồ, nghe nói, đám cướp chỉ có mười người."
"Thù lao: Một phần năm số vũ khí kia."
"Cấp nhiệm vụ: C, 100 tích phân tín dụng."
"Nhắc nhở: Có nguy hiểm nhất định, xin hãy cố gắng tập hợp thành đội."
"Yêu cầu người làm nhiệm vụ: Thợ săn chính thức trở lên."
"Người đăng: Hách Duy Cách."
"Một phần năm số vũ khí kia? Cũng không phải là số lượng nhỏ đâu." Ánh mắt Tương Bạch Miên chợt sáng lên.
"Hơn nữa nhân số cũng rất thích hợp." Long Duyệt Hồng phấn khởi bổ sung một câu.
Hắn cảm thấy với thực lực của tổ mình, một đánh ba, thậm chí một đánh bốn cũng không thành vấn đề.
Thương Kiến Diệu lập tức "phân tích":
"Có lẽ lúc tiến hành vụ cướp, còn có một trăm người mai phục xung quanh."
Long Duyệt Hồng không lập tức ỉu xìu mặt mũi giống như trước kia, mà buồn cười hỏi ngược lại:
"Lấy đâu ra một trăm người mai phục, mà chỉ có bảy tám người ra tay?"
Ít nhất phải đến bốn năm mươi người mới là bình thường, mới phù hợp với logic của người bình thường!
"Lỡ đâu đầu sỏ của chúng cũng bị tâm thần như tôi thì sao?" Thương Kiến Diệu hùng hồn nói.
Tương Bạch Miên cắt ngang anh, nói như có điều suy nghĩ:
"Ở thế giới cũ có một câu tục ngữ hình dung tình huống này, gọi là, ờ, một kẻ gặp nạn, tám kẻ vây xem."
"Hơn nữa, số người áp tải chỗ vũ khí kia cũng không hề ít, đám cướp hoặc là rất lợi hại, hoặc không chỉ bảy tám người."
Không đợi Long Duyệt Hồng nói thêm, cô nở nụ cười:
"Nhưng, cũng có thể nhận nhiệm vụ này, có phải không được trinh sát đâu, nếu số người đối diện quá nhiều, chúng ta có thể mời các đội ngũ thợ săn di tích khác tham gia."
Cô không lo lắng không thể nhận, bởi vì Bạch Thần là "Thợ săn trung cấp".
Qua một hồi giao lưu, họ dùng danh nghĩa "Tiểu đội không làm mà hưởng" nhận nhiệm vụ này, lấy được ảnh chụp của Hách Duy Cách, đã biết vị trí cửa hàng của ông ta, tầng ngầm thứ ba, gần lối đi an toàn C1.
Không cần nghi ngờ, cửa hàng "Súng ống" này không có súng, cũng không có ai.
"Xem ra còn phải tìm người đăng nhiệm vụ trước." Tương Bạch Miên bất đắc dĩ giơ tay phải lên, liếc nhìn ảnh chụp.
Đây là một người đàn ông mập mạp, tuổi khoảng ba lăm đến bốn mươi, có đôi mắt màu xanh sẫm, đầu cạo trọc.
"Ở đây không có ai." Thương Kiến Diệu lập tức đưa ra kết luận.
Tương Bạch Miên nhìn anh một cái, khẽ cười nói:
"Vậy sao anh còn ở đây, không đi loanh quanh tìm?"
"Phải xử lý theo quy trình, không thể dựa hoàn toàn vào năng lực." Thương Kiến Diệu trả lời có bài bản.
"Không sai." Tương Bạch Miên khen từ tận đáy lòng.
Lúc nói chuyện, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đã chia nhau ra, một người lên xem đường ống thông gió, một người dè dặt kéo ngăn tủ.
"Nơi đó có chút không bình thường." Mấy giây sau, Bạch Thần chỉ lên trên, nói.
Chỗ hàng rào lối vào đường ống thông gió, có một góc quần áo màu đen thò ra ngoài.
Vẻ mặt Tương Bạch Miên nhất thời trở nên nghiêm túc.
Nếu Thương Kiến Diệu không cảm ứng được ý thức nhân loại, thì cô cũng sẽ không phát hiện ra tín hiệu điện của con người, điều này chứng tỏ một điều:
Người đàn ông trốn trong ống thông gió kia đã chết.