Bởi vì thiết kế của thiết bị quân dụng bộ xương ngoài đã cân nhắc tới vấn đề thu hồi sau khi người mặc chết, mà Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đã làm quen với món đồ này trong huấn luyện hai tháng trước, không lạ lẫm gì thiết bị này, cho nên Thương Kiến Diệu chỉ tìm kiếm đôi chút là thấy cái nút, thuận lợi tắt hệ thống tổng thể và ba lô năng lượng.
Sau khi làm xong bước này, công việc tiếp theo thực sự không có tính kỹ thuật gì mấy, đó là lần lượt tháo khóa kim loại ở các khớp phụ trợ.
Long Duyệt Hồng vừa xử lý mấy khóa chỗ cổ tay và khớp xương khuỷu tay, vừa há miệng rồi lại ngậm lại.
Cứ muốn nói lại thôi như vậy ba lần, anh ta cuối cùng không nhịn được nữa, bèn cất tiếng hỏi:
"Ban nãy cậu không căng thẳng, không sợ hãi sao?"
Thương Kiến Diệu phụ trách phần chân chỉ vào chính mình: "Cậu đang hỏi tôi?"
"Chỗ này ngoài cậu còn ai nữa?" Long Duyệt Hồng vừa bực mình vừa buồn cười hỏi lại.
Bạch Thần đang sửa xe Jeep ở phía sau anh ta, Tưởng Bạch Miên cầm khẩu súng lục vòng sang phía khác, ở chỗ để xác này chỉ có anh ta và Thương Kiến Diệu mà thôi.
Thương Kiến Diệu vỗ lên đùi cái xác:
"Còn tên này nữa mà."
"..." Long Duyệt Hồng vốn định mắng Thương Kiến Diệu một câu, nhưng đột nhiên lại có chút sợ hãi.
Anh ta đang nhớ tới những câu chuyện xưa mà người lớn thường mang ra dọa đám trẻ con.
Thương Kiến Diệu ngừng cười, "ừ" một tiếng:
"Chắc chắn là sẽ căng thẳng và sợ hãi chứ."
"Nhưng tôi đâu thấy vẻ đó trên mặt cậu." Long Duyệt Hồng bật thốt.
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Đó là vì tôi tự nhủ trong lòng: Mục tiêu của mày là cứu vớt toàn bộ nhân loại."
"... Điều này thì liên quan gì?" Long Duyệt Hồng cảm thấy mình đã quen với việc đầu Thương Kiến Diệu thi thoảng lại có vấn đề: "Ý tôi là, vì sao cậu lại không sợ hãi không căng thẳng?"
Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc:
"Ở trên đường thực hiện mục tiêu này, hy sinh là việc không thể tránh khỏi."
Trong khoảnh khắc này, Long Duyệt Hồng không biết nên nói Thương Kiến Diệu là bình thường hay không bình thường nữa.
Anh ta nhanh chóng quyết định bỏ qua đề tài này, mà hỏi sang cái khác:
"Cậu không cảm thấy khó chịu sao? Việc tự tay giết hai người ấy. Chính là cách đây không lâu, bọn họ còn có thể cười nói, chạy nhảy, sống sờ sờ ra đó. À... Chưa hẳn là khó chịu, dù sao không có cảm nhận đặc biệt nào sao?"
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, nhẹ tới mức khó có thể nhận ra:
"Có."
Long Duyệt Hồng không khỏi thở phào một hơi.
Thương Kiến Diệu lại nói tiếp:
"Muốn bắn thêm hai phát nữa."
"... Vì sao?" Long Duyệt Hồng từ bỏ việc làm cho suy nghĩ của mình đồng bộ với Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu thì liếc anh ta một cái, sau đó đưa mắt nhìn về chiếc xe Jeep đằng sau:
"Cho tới tận bây giờ chúng ta chưa từng có ý định cướp bóc bọn họ, làm hại bọn họ, bắn giết bọn họ. Mà ngay từ ban đầu bọn họ đã có ác ý với chúng ta, bám đuôi chúng ta, có cơ hội là ra tay tấn công.
Nếu chúng ta không phát huy hơn hẳn người thường, chỉ cần phạm phải một sai sót thôi, như vậy những cái xác nằm ở đây, bị lục lọi tìm kiếm sẽ là chúng ta. Mà cậu cảm thấy bọn họ sẽ có cảm nhận đặc biệt nào sao?
Không, bọn họ sẽ hát hò, nhổ nước bọt vào chúng ta, ăn thanh năng lượng của chúng ta, ăn lương khô của chúng ta, ăn lon đồ hộp quân dụng của chúng ta, dùng con Thiết Xà Hắc Chiểu mà chúng ta giết chết đi ăn lẩu, cậu có nhịn được không?"
Trong đầu Long Duyệt Hồng vô thức hiện lên những cảnh tượng đó, điều này làm cho anh ta nhớ lại cảm giác đói khát vô tận mà anh ta thường xuyên phải chịu đựng từ bé đến lớn.
Anh ta lập tức giận tím mặt:
"Không được!"
Sau khi đáp xong, anh ta lập tức uể oải như quả bóng rổ lâu không được bơm:
"Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy thoải mái như vậy."
Thương Kiến Diệu nghe thấy câu này, khẽ nở nụ cười có chút hơi khoa trương:
"Đây chính là Đất Xám. Cố gắng làm quen đi."
"Cậu nói như thể đây không phải lần đầu tiên cậu lên mặt đất vậy..." Long Duyệt Hồng nói thầm một câu, rồi vùi đầu tiếp tục làm việc.
Không lâu sau, bọn họ tháo tất cả móc khóa kim loạt, cởi thiết bị bộ xương ngoài kia ra khỏi cái xác.
Tưởng Bạch Miên đã về bên cạnh xe Jeep từ lúc nào chẳng hay, nói mà như có suy nghĩ:
"Long Duyệt Hồng, anh thử mặc lên xem có thể điều khiển hay không."
Những thứ thuộc loại này luôn khiến một bộ phận đàn ông điên cuồng, mà Long Duyệt Hồng lại chính là một trong số đó. Anh ta bất chấp việc bên ngoài thiết bị bộ xương ngoài kia vẫn còn vết máu, vội giục Thương Kiến Diệu. Với sự trợ giúp từ Thương Kiến Diệu, anh ta điều chỉnh độ dài của khung xương hỗ trợ, đeo ba lô năng lượng, đội chiếc mũ sắt màu đen, cài các móc khóa kim loại lại.
Chờ khi hệ thống tích hợp tự kiểm tra chạy xong, Long Duyệt Hồng nhìn thoáng qua rồi báo cáo nhanh:
"Nguồn điện còn 23%, nói là có thể sử dụng được 1 giờ 55 phút."
"Đừng tin nó, đây chỉ là trong tình huống anh duy trì lượng vận động bình thường, chỉ tạo ra các thao tác cơ bản mà thôi. Nếu muốn bay lên trời chui xuống đất, chạy nhanh nhảy cao như vị này, các hệ thống đều vận hành hơn mức bình thường, tôi đoán tối đa chỉ được chừng nửa tiếng mà thôi." Tưởng Bạch Miên giơ chân trái, dùng mũi chân chỉ vào xác người đàn ông cường tráng kia.
"Ừm." Long Duyệt Hồng bắt đầu thực hiệc các thao tác cơ bản.
Sau một loạt các thao tác, anh ta vui mừng nói:
"Tổ trưởng, thứ này dùng tốt hơn bộ mà chúng ta thử ở công ty!"
Tưởng Bạch Miên "à" một tiếng:
"Đó là hàng công ty phỏng chế thôi. Anh không nghĩ xem, chúng ta là một công ty sinh học, về mặt máy móc điện tử thì có thế mạnh gì?"
"Cũng đúng." Long Duyệt Hồng lại hưng phấn thử nghiệm các chức năng còn lại của thiết bị bộ xương ngoài kia.
Thương Kiến Diệu vẫn ngồi tại chỗ cũ, kiểm tra túi của các thi thể, thậm chí không hề bỏ qua quần lót bên trong.