Thương Kiến Diệu không để ý tới câu trả lời của Tưởng Bạch Miên, tiếp tục chủ đề vừa rồi:
"Có lẽ nhiệm vụ này không chỉ được giao cho một thợ săn."
"Cũng đúng, rải lưới khắp nơi mà." Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ đồng ý.
Dứt lời, cô ta và Thương Kiến Diệu cùng đồng thanh cảm khái:
"Đúng là giàu có mà!"
Để có thể khiến tất cả người cung cấp thông tin đáng giá đều nhận được thù lao, chắc chắn cần phải chuẩn bị không dưới một tấn bột mì.
Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn hướng sâu trong đầm lầy, cũng chính là phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, lẩm bẩm trong ngờ vực:
"Rốt cuộc người kia có lai lịch gì? Đáng để coi trọng đến mức đó..."
Lúc này, Bạch Thần đã sửa xe Jeep xong, ngồi vào ghế thử khởi động xe.
Tiếng máy nổ ồn ào vang lên, đến cả Thương Kiến Diệu cũng có thể nghe ra sự không bình thường trong âm thanh đó.
Bạch Thần thò đầu ra ngoài cửa xe, hét to với Tưởng Bạch Miên:
"Phía sau cũng bị tổn hại, rất nhiều chỗ bị tổn hại, hiện tại còn cố lái được, nhưng không thể tăng tốc, hơn nữa tôi không dám chắc bao giờ thì nó hoàn toàn hỏng hẳn."
"Không sửa được sao?" Tưởng Bạch Miên nghiêm túc hỏi.
Bạch Thần lắc đầu:
"Không phải, nhưng thiếu linh kiện quan trọng.
Tổ trưởng, tôi nhớ cách đây không xa có một điểm tập trung của dân du cư hoang dã, chỉ mất chừng hai ba giờ là có thể đến đó. Chi bằng chúng ta đi đường vòng tới đó xem có trao đổi được đồ cô cần không?
Cho dù xe có hỏng hóc dọc đường đi, tôi cũng có thể đi con xe máy kia chạy tới đó rồi quay lại."
Cô ta chỉ vào chiếc xe gắn máy phân khối lớn coi như còn nguyên vẹn kia.
Chiếc xe còn lại thì đã bị hỏng sau vụ nổ lúc trước, chỉ còn lại một đống sắt vụn.
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ hai giây: "Đồng ý."
Bạch Thần và Thương Kiến Diệu lập tức kiểm tra hai cái xác còn lại, cuối cùng lại nhận được:
Một con xe gắn máy phân khối lớn bị tổn hại chút ít, hai khẩu súng tự động mini, mấy viên đạn cho súng tự động, các linh kiện hữu dụng từ xác xe máy, nửa cái bánh mì, mấy điếu thuốc lá được dùng lá cây thuốc lá sấy khô rồi trực tiếp cuộn lại.
Mà bọn họ còn lấy được một khẩu súng tự động "Bạo Vũ" trên người của tên đàn ông cường tráng lúc trước.
Long Duyệt Hồng thì mặc thiết bị bộ xương ngoài nhấc khẩu súng liên thanh loại nhẹ kia về.
"Ba khẩu súng tự động này đều dùng đạn 9 mm, loại thông thường, chúng ta đã chuẩn bị không ít!" Tưởng Bạch Miên phân biệt qua, vui vẻ nói.
Tiếp theo cô nhìn khẩu súng máy nhẹ kia, không khỏi thở dài đầy nuối tiếc:
"Đạn 7.92 mm, tạm thời không cách nào sử dụng. Cứ đặt trên xe trước đi, sau này có thể giao dịch cho kẻ khác hoặc mang về công ty."
"Đặt thứ này vào cốp thì không có chỗ để thiết bị bộ xương ngoài." Bạch Thần khẽ cau mày.
Trong cốp xe của bọn họ có đủ loại đồ vật như đồ hộp, lương khô, đạn và các con chip lọc nước.
"Thiết bị đó đặt ở ghế lái phụ, mọi người thay nhau đi con xe phân khối lớn kia, vả lại ba người cũng có thể ngồi chen ở hàng ghế sau, đủ rộng mà." Tưởng Bạch Miên thuận miệng nói.
Bạch Thần "ừ" một tiếng:
"Con xe phân khối lớn kia cần xăng để chạy, mà chúng ta chưa chắc có thể tiếp viện được, chờ lát nữa có cơ hội giao dịch được thì hãy cố gắng giao dịch luôn thôi."
Tưởng Bạch Miên không trả lời, mà nhìn quanh một lượt rồi nói:
"Được rồi, mọi người tách ra, nhặt hết những vỏ đạn có thể nhìn thấy về, đây chính là tài nguyên chiến lược.
Long Duyệt Hồng, anh cởi thiết bị bộ xương ngoài này ra để tiết kiệm chút lượng điện. Lần này chúng ta chỉ mang theo một viên pin hiệu suất cao dự phòng, phải cẩn thận chút."
Về phần các tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc xe, vốn cũng chỉ có thể nạp điện một lần cho xe Jeep.
"Rõ, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng trả lời xong, chợt nhớ tới một chuyện, bèn quay đầu chỉ vào bên đường: "Còn nó thì sao bây giờ?"
Thứ mà anh ta chỉ chính là cái xác khổng lồ của Thiết Xà Hắc Chiểu.
Tưởng Bạch Miên cau đôi lông mày xinh đẹp lại:
"Thứ này thì không cách nào vận chuyển rồi...
Thịt thì bỏ qua, loại sinh vật bị ô nhiễm sinh ra đột biến này không phải là chưa ăn bao giờ, nhưng tốt nhất đừng có ăn thịt của chúng.
Cũng bỏ qua mấy túi độc trong miệng nó đi, chúng ta không mang trang bị đóng kín, mà chất lỏng bên trong lại dễ dàng bốc hơi, đến lúc đó Thiết Xà Hắc Chiểu lại bất tri bất giác báo thù thành công mất.
Lột lớp da kia xuống, thứ này hẳn là mang đi được, ừ, gấp lại rồi buộc lên nóc xe. Đây chính là một nguyên liệu sinh vật vô cùng tốt, bên Bộ phận Nghiên cứu chắc chắn sẽ thích lắm. Lúc trước bọn họ vẫn luôn nghiên cứu chế tạo giáp sinh học loại tương tự.
Long Duyệt Hồng, anh mặc thiết bị bộ xương ngoài ra đó xử lý, mũ của bộ thiết bị này có tác dụng phòng độc, vả lại nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là nó có chức năng phụ là cắt nhiệt độ cao. Nhớ kỹ, bắt đầu từ chỗ mắt, miệng."
Qua mười lăm phút bận bịu, Long Duyệt Hồng với sự trợ giúp của Thương Kiến Diệu đã đeo mặt nạ phòng độc, lột xong da của mãng xà đột biến.
Thứ này được bọn họ gấp lại, sau đó bọc lại, buộc lên trên nóc xe Jeep, dùng dây thừng và máy cố định pin năng lượng mặt trời để cố định lại.
"Phù, đã xong." Tưởng Bạch Miên vỗ tay, nhìn Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu để thiết bị bộ xương ngoài vào ghế lái phụ.
"Mấy cái này thì xử lý sao đây?" Cô ta chỉ vào ba cái xác cách đó không xa: "Có cần lột quần áo không?"
Đây cũng là tiền tệ cứng của Đất Xám, chỉ không bằng đồ ăn và súng ống đạn dược thôi.
Trước khi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đưa ra ý kiến, Thương Kiến Diệu mở miệng cướp lời, vẻ mặt rất nghiêm túc: