Nghe lời thầy tu máy móc Tịnh Pháp nói, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng thời sửng sốt.
Tịnh Pháp dùng con mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ nhìn bọn họ hai giây, sau đó nói với Long Duyệt Hồng:
"Anh không biết Chấp Tuế."
Nói xong, gã nhìn Thương Kiến Diệu, nói với giọng điệu không có chút cảm xúc nào:
"Anh thì biết."
Hả? Long Duyệt Hồng vừa ngơ ngác lại vừa kinh ngạc quay sang nhìn Thương Kiến Diệu:
Hai người bọn họ nhận giáo dục giống nhau, sống trong cùng một hoàn cảnh, bình thường thì lại thường xuyên như hình với bóng, làm sao anh ta hoàn toàn chưa từng nghe nói tới danh từ Chấp Tuế này, mà Thương Kiến Diệu lại như rất hiểu?
Trên khuôn mặt màu đen được đúc từ kim loại của Tịnh Pháp lại lóe lên ánh sáng màu đỏ:
"Kết thúc, khởi đầu, cuối năm, đầu năm... Anh biết từ chỗ tín đồ của Tư Mệnh."
Thương Kiến Diệu vừa cảm thấy kỳ quặc ban nãy lập tức khẳng định một điều:
Vị hòa thượng máy móc đối diện dường như có thể nghe được một phần tiếng lòng của mình!
Long Duyệt Hồng bất chấp việc suy nghĩ về danh xưng Tư Mệnh kia, cũng nhận ra điều bất thường.
Tịnh Pháp không nói tiếp, mà chỉ giải thích qua loa:
"Chấp Tuế chính là thần linh cai quản năm tháng, cai quản thế giới này, có tất cả mười ba vị Chấp Tuế chia ra cai quản các tháng tương ứng."
"Không phải chỉ có mười hai tháng thôi sao?" Long Duyệt Hồng chỉ rõ vấn đề.
Anh ta hiểu sơ sơ rằng Chấp Tuế hẳn là một loại tôn giáo tín ngưỡng, hoặc truyền thuyết thần thoại, lưu hành trên mặt đất này.
Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo hoàn toàn không giống con người của Tịnh Pháp vang lên:
"Có một Chấp Tuế cai quản tháng nhuận, hoặc có thể nói là cả năm, tất cả các tháng."
Không chờ Long Duyệt Hồng hỏi tiếp, Tịnh Pháp đi thẳng vào vấn đề:
"Giáo đoàn chúng tôi giảng xác thịt hư vô, tứ đại giai không, chính là bởi vì bản thân thế giới này chính là cảnh mơ của đức Phật Thế Tự Tại Như Lai."
Thương Kiến Diệu đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời nói của thầy tu máy móc Tịnh Pháp:
"Thế Tự Tại Như Lai? Không phải Bồ Đề sao?"
Tịnh Pháp chắp tay trước ngực:
"Thế Tự Tại Như Lai là Phật của quá khứ, là người sáng lập thế gian. Đức Phật Bồ Đề là Như Lai hiện thế, là khởi đầu của ý thức vạn vật.
Không phải các anh vừa muốn hỏi ai là Chấp Tuế cai quản tháng nhuận, đại diện cho tất cả các tháng cả năm sao?"
Hiện giờ bần tăng nói cho các anh biết, chính là Thế Tự Tại Như Lai."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lập tức tỏ vẻ đã hiểu, khe khẽ gật đầu.
Tịnh Pháp thì cúi đầu tụng một câu:
"Nam mô Thế Tự Tại Như Lai."
Trong lúc tụng, gã đứng thẳng phần lưng được làm từ khung kim loại, vẫn duy trì tư thế chắp tay trước ngực, quay sang khom người với mấy "ống khói" cao vút kia.
"Có phải các người muốn hỏi, vì sao bần tăng lại đi hành lễ với tháp luyện sắt luyện thép?" Tịnh Pháp đứng thẳng người dậy, chủ động nói ra tiếng lòng của Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng: "Đó là vì Đức Phật Thế Tự Tại Như Lai còn có tôn xưng là "Phù Đồ", là một xưng hô khác của Đức Phật, đồng thời cũng đại diện cho tháp Phật, cho nên khi chúng tôi tụng đọc phật hiệu Thế Tự Tại Như Lai thì sẽ hành lễ với tòa tháp cao nhất quanh đó, đây có thể là tháp Phật, cũng có thể là tháp nước, tháp luyện sắt, tháp tín hiệu hoặc tháp điện cao thế."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vốn đang cảm thấy vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp này ăn nói mạch lạc lưu loát, lô gic rõ ràng, nhưng sau khi nghe tới nửa sau, bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quặc.
Không rõ Tịnh Pháp có nghe được tiếng lòng lần này của hai người không mà ngừng đúng lúc, lại nói:
"Ở bên ngoài các sa môn, Đức Phật Thế Tự Tại Như Lai còn có một tôn xưng khác."
"Là gì?" Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.
Tịnh Pháp vẫn ngồi xếp bằng như trước, trên khuôn mặt do kim loại tạo ra không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.
"Trang Sinh."
"Trang Sinh... Chấp Tuế Trang Sinh... Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp..." Thương Kiến Diệu không nhịn được khẽ lẩm bẩm.
Tịnh Pháp gật đầu:
"Thứ Trang Sinh mơ thấy chính là thế giới này của chúng ta. Hẳn là các anh đều từng nằm mơ, biết mọi thứ trong giấc mơ chỉ là hư ảo, tất cả cảm nhận và tất cả những gì xuất hiện đều chỉ là nhân duyên giả hợp. Nếu không thấu hiểu được điều này, thì sẽ vẫn mãi chìm trong đó, lần này tới lần khác trải qua những cái khổ là sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ uẩn xí thạnh."*
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cẩn thận suy xét, lại cảm thấy những gì vị thầy tu máy móc đối diện nói cũng có chút đạo lý.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là thế giới này quả thật chính là một giấc mộng của một vị thần linh.
Đúng lúc này, Tịnh Pháp lại đổi chủ đề:
"Hai vị thí chủ chờ chút, bần tăng làm cái duy trì."
"..." Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng ngơ ngác nhìn vị thầy tu máy móc mặc áo cà sa màu đỏ mở một cái nắp kim loại ở chỗ bụng, rồi lấy một chai nhựa ra.
Sau đó, gã vặn mở một cái nút nhỏ kim loại ở vị trí "xương quai xanh", đổ "dầu trơn" màu vàng có chút sềnh sệch từ trong bình nhựa vào.
"Đây là..." Thương Kiến Diệu tò mò lên tiếng.
Hắn vốn không mong Tịnh Pháp sẽ trả lời, kết quả đối phương lại thản nhiên nói:
"Dầu bôi trơn chuyên dụng."
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đồng loạt đờ mặt ra, trong khoảnh khắc cả hai đều có cảm giác hoang đường rằng vì sao vừa rồi mình lại cảm thấy người này nói có chút đạo lý chứ nhỉ.
Tịnh Pháp dường như không phát hiện, gã cất chai dầu bôi trơn chuyên dụng kia, ngẩng đầu nhìn hai người phía đối diện bằng đôi mắt lấp lóe ánh sáng đỏ:
"Hai vị thí chủ xin cho biết niên canh?"
"??" Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nhất thời đều không hiểu đối phương định hỏi điều gì.