Tiền Tam lặng lẽ cười nói: "Bà nương, cái này gọi là lòng người, gọi là dựa thế, nói cho nàng cũng không hiểu được.
Chờ thêm một thời gian, ta sẽ tập hợp lại tất cả thợ săn trong phường Tiểu Mặc, rồi vào núi đi săn.
Khi đó, trong tay ta có thịt, ở trong cái thôn này, ta muốn làm gì thì làm."
Phụ nhân nói: "Phi, chưa hợp đủ đâu, trong phường có tổng cộng sáu nhà thợ săn, bây giờ chàng mới chỉ có chuẩn săn chứng của nhà Thái Hoa, còn thiếu bốn nhà đâu."
Tiền Tam nói: "Rót rượu cho ông, ông thu thập từng người bọn họ."
Phụ nhân vòng tay ôm cổ gã, và nói: "Ông, nghe nói ở một số nơi chỉ cần một miếng thịt nhỏ như lòng bàn tay cũng đủ để ngủ với lão bà nhà người khác, có thật như vậy không?"
Tiền Tam nói: "Thật, ngay tại phường Triệu gia bên cạnh. Nhưng là ngủ ở ngay trước mặt nam nhân của nhân gia, chồng nhân gia còn đứng canh cổng đâu."
Phụ nhân cười vui vẻ.
Sau một hồi, nam nhân say khướt đẩy ngã phụ nhân xuống giường, cởi quần chuẩn bị tới cưỡi cưỡi, lại đột nhiên nhăn mày nói: "Nàng ngủ trước đi, ta đi đại tiện một chút."
Tiền Tam đỏ mặt kéo quần lên lại, ngâm nga giai điệu gì đó không rõ, nghiêng ngả đi ra khỏi nhà, đi hơn trăm mét thẳng tới trước một cái nhà xí lộ thiên, cởi quần ngồi xổm xuống.
Lúc này ở phía xa.
Trong một góc tối mà gã không nhìn thấy, một cái hắc ảnh đã bắt đầu lén lút di chuyển.
Hắc ảnh này phát ra âm thanh rất nhẹ, mỗi bước đi đều bị hòa vào âm thanh tự nhiên mà không bị người khác phát hiện.
Rất nhanh, hắc ảnh đã cách Tiền Tam khoảng hai mươi bước.
Hắc ảnh quét mắt bản thân, thực lực tổng hợp là "5-6".
Sau đó, hắc ảnh lại quét mắt tới Tiền Tam đang ngồi trên hầm cầu, thực lực tổng hợp là "0-1".
Hắc ảnh dùng tay trái nắm cung, tay phải nhanh chóng mò lấy ống tên.
Đúng lúc hai ngón tay vừa sờ trúng mũi tên, lại đột nhiên dừng, thả tay xuống đất mò một viên đá nhỏ.
Dùng đá bắn đạn, cũng là một kỹ thuật bắn cơ sở mà một thợ săn cần nắm vững, thường được sử dụng để đối phó với động vật nhỏ, mục đích nhằm làm động vật hôn mê để giữ được da lông hoàn chỉnh, từ đó bán được với giá tốt hơn.
Tiền Tam đang ngồi xổm trên hầm cầu, lắc lắc cái đầu, uống rượu làm cơ thể nóng lên, cho nên ngồi xổm ngoài trời cũng không cảm thấy lạnh.
"Ba ngày, cho ngươi đúng ba ngày, Nguyên tử, ngày mai lão tử lại đến tìm ngươi, hắc..." Tiền Tam thì thầm trong miệng.
Vào đúng lúc này, một viên đá vô thanh vô tức vượt khoảng cách hơn mười thước, xé toạc bóng tối, xuyên qua màn đên lạnh lẽo mà đến, va mạnh vào trán của Tiền Tam.
"AA!!"
Cảm giác đau đớn mãnh liệt trong chớp mắt truyền đến, đồng thời, Tiền Tam cảm thấy cơ thể mất thăng bằng, hoàn toàn không kiểm soát được mà trượt ngã về sau,"Bịch" một tiếng, rơi xuống trong hầm cầu, dần dần chìm xuống.
Khi té xuống hầm cầu, Tiền Tam đã hôn mê bất tỉnh. Cơ thể rơi xuống hầm phân chỉ giật giật hai cái đã dần dần chìm hẳn xuống.
Dưới ánh trăng, Lý Nguyên nhìn thấy viên đá kia đã lọt vào đũng quần của Tiền Tam và cùng rơi xuống hầm cầu, như thế ngược lại đỡ một phen công chuyện cho hắn.
Không thể nào có người vét cả cái hầm cầu, tìm được hòn đá kia và rồi nghi ngờ tới hắn chứ? Chuyện này quá không thực tế đi.
Tuy nhiên, Lý Nguyên cũng không lập tức rời đi mà là nhanh chóng lấy tiếp một hòn đá nữa từ trong ống tên, tiếp đó, hắn đứng lặng giữa trời đông giá rét.
Cơn gió mùa đông này như con dao cắt qua mu bàn tay và gương mặt của hắn, nhưng hắn vẫn đứng yên và im lặng quan sát.
Lý do thứ nhất là để xác nhận Tiền Tam có chết hay không.
Lý do thứ hai là để kiểm tra xem có người nào ở gần đây hay không.
Nếu có người, người đó cũng sẽ không biết Tiền Tam bị viên đá bắn trúng mới rơi xuống hố phân.
Trời đêm tối đến như vậy, còn có gió thổi mạnh, làm sao nhìn thấy rõ được?
Nhưng người này, khi thấy Tiền Tam rơi xuống hố, chắc chắn sẽ đến cứu giúp.
Lúc đó, hắn cũng phải nghĩ ra kế hoạch khác.
Còn việc tại sao không dùng mũi tên.
Dùng mũi tên quá nổi bật, người khác rất dễ dàng thông qua việc Tiền Tam đi tìm hắn mà liên tưởng đến hắn.
Lý Nguyên kiên nhẫn đợi trong khoảng thời gian nửa nén nhang, thấy Tiền Tam trong hầm cầu không có động tĩnh gì và cũng không có ai lại gần, hắn mới cúi người, lao nhanh qua bóng râm trong rừng rậm, hướng về nhà mà chạy.
Không lâu sau khi Lý Nguyên rời đi, một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa nhà Tiền Tam.
Ánh trăng chiếu rọi lên hình dáng của người này.
Lộ ra một cái đầu trọc sáng láng, mặt mũi thì sưng bầm, y mặc áo vải và tay cầm một cái côn sắt, ống tay áo cuốn lên, trên cánh tay cũng có vài vết bầm tím ngắt.
Tuy vậy, đôi mắt y vẫn rất sáng, sáng như ngọn lửa trong đêm.
Y ba chân bốn cẳng chạy đến trước cửa nhà Tiền Tam, hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên hung ác nhấc chân đạp bay cánh cửa.