Chương 22: Nguyên ca nhi, chàng còn nói mình không nhập ma chướng?
Là vui mừng, vui mừng tới điên.
Lý Nguyên thật sự rất mừng.
Hắn thực sự đã chơi chùa được một môn công pháp?
Vậy mà thực sự luyện thành?
Trong lòng hắn liên tục hét lên "ngọa tào", trên mặt hiện rõ nét mừng rỡ.
Dù sao cũng đang ở trong nhà mình, không có ai nhìn thấy.
Tiểu nương tử đang cuộn tròn trong bồn tắm nhìn gương mặt nam nhân nhà mình không kìm nén được sự vui sướng, đột nhiên thấy sợ hãi, hét lên: "Lý Nguyên, chàng... chàng không sao chứ?"
Diêm Ngọc gần như khóc rồi.
Chết rồi, lần này thật sự luyện tới nhập ma rồi ư?
"Thành công rồi, thành công rồi! Diêm tỷ, ta đã thành công." Lý Nguyên vui mừng chạy tới, ghé vào mép bồn tắm. Dưới ánh nến trong phòng, hắn đối diện với nương tử đang ở mép bên kia của thùng tắm ước át, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Diêm Ngọc nhìn nam nhân nhà mình đang trong dáng vẻ điên cuồng, nước mắt không kìm được mà chảy dài, nhưng nghĩ đến nếu bây giờ lại kích thích hắn thì rất sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, cô chỉ có thể vừa cười vừa khóc nói: "Chàng đã thành công, nếu đã thành công rồi vậy thì hôm nay chàng đừng tu luyện nữa nhé?"
"Tại sao nàng lại khóc?"
"Vui mừng." Diêm Ngọc che giấu lương tâm: "Nam nhân nhà mình không còn vô dụng, có bản lĩnh, sao mà không vui đến khóc được. Hu hu..."
Lý Nguyên không nghi ngờ gì, chờ Diêm Ngọc tắm xong, hắn nhanh chóng cởi quần áo, nhảy vào thùng nước tắm rửa sạch sẽ thoải mái, sau đó lau khô cơ thể rồi chui vào chăn ấm.
Nhìn Diêm Ngọc quay lưng với mình và đang khe khẽ nức nở, Lý Nguyên bỗng hiểu ra điều gì, hắn nắm lấy vai Diêm Ngọc, lật người cô quay mặt lại, nói: "Diêm tỷ, ta không nhập ma chướng, ta thực sự đã luyện thành công."
"Ừ, thành công rồi. Chàng đã thành công." Diêm Ngọc không dám kích thích hắn.
Thứ như công pháp, chàng làm sao biết có luyện thành công hay không?
Nàng, tỷ tỷ và tỷ phu luyện lâu như vậy nhưng vẫn không thấy luyện ra cái gì, nam nhân nhà mình chỉ mới luyện hai ngày đã thành công?
Hu hu...
Không phải ma chướng, ai tin được?
Lý Nguyên thấy cô không tin, mặc lại quần áo và chuẩn bị xuống giường đánh bài quyền cho cô xem, nhưng chỉ mới buộc thắt quần thì đã bị kéo lại.
"Chàng làm gì vậy? Nguyên ca nhi, chàng muốn làm gì?" Diêm Ngọc trở nên hoảng sợ, lo sợ giữa đêm khuya trượng phu bỗng dưng phát bệnh gì.
Lý Nguyên vô thức hất tay, nhưng phát hiện Diêm Ngọc nắm lấy tay hắn thật chặt, hắn nói: "Diêm tỷ, ta thực sự đã luyện thành công, ta đánh một bài quyền là nàng sẽ biết."
"Vậy nếu chàng đánh xong, chàng sẽ ngoan ngoãn lên giường ngủ?" Diêm Ngọc hỏi.
Lý Nguyên nói: "Đúng."
Bấy giờ, Diêm Ngọc mới thả tay ra.
Lý Nguyên đứng trên mặt đất bày ra tư thế.
Sau khi giao diện hiển thị công pháp 《 Hồi Liễu Công 》 , trong đầu hắn tất nhiên đã ghi sẵn ký ức về một bộ luyện pháp nhập môn.
Có vẻ như giao diện còn có chức năng "record" nữa.
Chỉ cần ngươi làm gì đó nghiêm túc, dù chỉ làm bảy tám phần, nó cũng sẽ hiển thị cho ngươi trên bảng.
Lý Nguyên nhắm mắt, huy quyền, thân như dương liễu trong gió, cành liễu đong đưa từng nhịp. Trong quá trình này, một dòng khí huyết len lỏi khắp cả thân thể, khiến sức mạnh của hắn tăng lên không ít.
Hắn lẹ mắt liếc nhìn bản thân, chỉ số của hắn vẫn là "1-2".
Nhưng không sao, vẫn còn nhiều thời gian, chờ hắn tu luyện xong công pháp này, chỉ số chắc chắn sẽ thay đổi.
Bên giường, Diêm Ngọc nằm sấp nghiêm túc nhìn, nhưng càng nhìn cô càng mặt mày ủ rũ.
Nguyên ca nhi, chàng còn nói mình không nhập ma chướng?
Quyền này luyện cũng có khác gì đâu.
Sau thời gian nửa nén nhang, Lý Nguyên hoàn thành bộ quyền pháp này, thở một ngụm trọc khí, hắn cảm thấy tinh thần minh mẫn, hứng phấn dị thường, không thể ngủ được.
Diêm Ngọc vội vàng vỗ tay, chân thành mà nghiêm túc khen: "Thành công rồi, Nguyên ca nhi, chàng thực sự đã thành công!"
Tới lúc này, Lý Nguyên mới lại trèo lên giường.
Sau khi luyện quyền pháp xong, hắn từ phía sau ôm chặt Diêm Ngọc.
Trong bóng tối, âm thanh thẹn thùng lại vang lên.
Ngày hôm sau.
Diêm nương tử ở nhà giặt ga trải giường, còn Lý Nguyên lại cõng cung đi vào Tiểu Mặc sơn
Hôm qua hắn đã khảo sát qua cánh phải ngọn núi thứ hai nhưng chưa hoàn thành, hôm nay tiếp tục.
Theo hắn ước tính, để thăm dò xong toàn bộ cánh phải ngọn núi thứ hai thì phải cần thêm khoảng hai ngày nữa.
Còn để thăm dò toàn bộ Tiểu Mặc sơn, sẽ cần khoảng năm, sáu ngày.
Ngày thứ ba, Lý Nguyên cõng giỏ trúc lên núi, trong giỏ trúc có một cái bao, trong bao lại có một hộp cơm.
Hắn tiện tay săn một con thỏ rừng ở ngọn núi thứ hai, sau đó xẻ bụng lấy mỡ, treo nội tạng lên cây, cuối cùng vứt đầu thỏ dưới hốc cây.
Sau khi làm xong, hắn đến bên khe suối để rửa sạch con thỏ rừng đã mất đầu, sau đó nhét vào hộp cơm, bỏ vào bao bố và đặt lại trong giỏ trúc.