"Ha ha ha!! Hôm nay may mắn trúng cả hai mũi tên, có vẻ như ông trời muốn ta không giúp đỡ ai cả!" Lý Nguyên để thả tay trái xuống, rồi đứng sừng sững bất động.
Hùng ca, Tiền Nhị và đám tiểu đệ nhìn hắn.
Thiếu niên ngày nào còn trông yếu ớt, lúc này hai mắt như điện, người đứng như tháp, ở trong dáng vẻ bình tĩnh tự tin lại tựa như một ngọn núi vời vợi, uy phong lẫm lẫm.
Mọi người nhìn hắn, nhưng sau khi chạm tới ánh mắt hắn thì đều tránh đi.
Hùng ca là người đầu tiên phản ứng lại, vỗ tay cười nói: "Lý huynh đệ thật là một hảo hán!! Hôm nay ta thật phục rồi!!"
Nói xong, y vẫy vẫy tay nói: "Đi."
Y thoải mái, từ đâu đến thì về lại đó.
Tiền Nhị "tấm tắc" nhìn Lý Nguyên, thực tế thì trong lòng gã cũng rất hài lòng với kết quả này. Ban đầu gã cũng không thật sự hy vọng Lý Nguyên sẽ gia nhập Tiền gia, gã đến đây chỉ là để phá hoại việc Hùng ca chiêu mộ, lúc này gã cũng nhân tiện nói một câu: "Lý Nguyên, cáo từ."
Một nhóm người trùng trùng điệp điệp mà đến, mà lúc đi cũng nhanh chóng.
Chỉ trong chốc lát, đã không còn ai.
Lý Nguyên thu cung, vừa nãy hắn chỉ sử dụng ba phần bản lĩnh. Bản lĩnh như thế này sẽ để cho Hùng ca có ý nghĩ "nếu ta ở trạng thái tốt, ta cũng có thể như vậy".
Như thế là rất tốt, không khiến người cảm thấy bị đe dọa, nhưng cũng không dám tiếp tục nhắm vào hắn. Về sau hắn lại săn được thịt hươu, hắn cũng có thể đi một cách nghênh ngang.
Hắn chuẩn bị quay về thì tiểu Hổ và ba bốn lưu manh từ phía sau chạy lại.
Trên khuôn mặt bọn hắn mang theo vẻ sùng bái.
"Thủ đoạn của ca ca, hôm nay được nhìn, thực sự là..." trong giọng nói của tiểu Hổ mang theo ý vị lấy lòng.
Lý Nguyên cắt ngang, nói: "Lấy thịt."
"A... vâng vâng vâng..." tiểu Hổ khom lưng, đi theo sau Lý Nguyên, lúc thấy Diêm Ngọc đang ở cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài, tiểu Hổ vội vàng khom lưng cúi chào, hô lên: "Tẩu..."
Chưa kịp nói hết tiếng "tử", một quả đấm đã đập xuống đầu y.
Lý Nguyên lạnh lùng nhìn y: "Ta có nhận ngươi à?"
Tiểu Hổ cười khổ, nói: "Nguyên ca, ngài cho huynh đệ chúng ta theo ngài đi.
Chúng ta theo ngài không phải vì ăn thịt, trong nhà chúng ta đều tồn thức ăn.
Chủ yếu là trong phường Tiểu Mặc này, chúng ta chỉ là đám dã miêu dã cẩu, nhìn có vẻ như càn quấy tứ phía nhưng thực sự lại không bằng cái rắm.
Ngài là đấng hảo hán, vừa nãy còn lộ bản lãnh như vậy, các huynh đệ đều phục ngài.
Ngài thành lão đại của chúng ta, sau này ngài nói chúng ta làm cái gì, chúng ta chắc chắn làm cái đó."
Lý Nguyên lạnh lùng nhìn y, sau đó quay về phòng và cầm dao phay cắt một miếng thịt hươu, đứng ở xa ném lại cho y.
Tiểu Hổ chụm hai tay bắt lấy.
Lý Nguyên nói: "Ba cân, cho ngươi.
Có đường đi chợ đen thì có thể lại tới tìm ta.
Lần sau nói chuyện, nhớ dùng não.
Ở phường này có Hùng ca và Tiền gia, nếu ta tiếp nhận các ngươi, không phải là đối đầu với họ sao?"
Tiểu Hổ bỗng sửng sốt.
Lý Nguyên phất tay rồi nói: "Về đi!"
Tiểu Hổ quay đầu vội vàng rời đi, khi ra cổng còn nhẹ nhàng đóng rào tre lại.
Lý Nguyên quay về phòng, Diêm nương tử cũng rời khỏi cửa sổ, chớp chớp đôi mắt lóng nước mà nhìn hắn, đôi bàn tay nhỏ không yên được mà nắm chặt góc áo xanh của mình.
Lý Nguyên cười to, bước tới ôm chặt Diêm nương tử.
Diêm nương tử nhẹ nhàng vỗ hắn, đầy oán trách hỏi: "Từ khi nào mà chàng lại giỏi thế?"
"Khi nàng thấy ta nhập ma chướng." Lý Nguyên nói.
Diêm nương tử bỗng chốc không còn lời để nói.
Còn gì để oán trách nữa?
Chẳng qua là cô không tin hắn, không phải hắn giấu cô.
Nhưng tâm trạng cô vẫn chưa được giải tỏa, cô lại nói: "Chàng giỏi như vậy, thế lát chiều lại đi cưới thêm một tiểu thiếp nữa đi."
"Không cưới, chỉ coi chừng mỗi Diêm tỷ thôi." Lý Nguyên nói.
Trước khi xuyên không, Lý Nguyên là người mổ heo, cho dù trước đó cũng là một người có văn có học. Nhưng sau khi mổ heo, hai thứ đó không dung hợp cũng không biến hắn thành một "nhà thơ mổ heo lúc nửa đêm". Ngoài việc mang lại cho hắn sự tự ti khi gặp bạn bè cũ lúc đi họp lớp thì không còn tác dụng gì khác.
"Diêm tỷ, ta vốn là một người thô lỗ, lời nói sao có thể không thô lỗ được?"
Diêm Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy Nguyên ca nhi vẫn bình thường, từ trước đến giờ có khi nào thô lỗ với mình đâu.
Lý Nguyên nhíu mày, hỏi ngược lại: "Nàng không biết à?"
Hả?
Diêm nương tử ngẩn ngơ, sau đó đỏ mặt, hai tay lại đập hắn, gắt giọng: "Đáng ghét!"
Lý Nguyên cười ha hả, thả Diêm nương tử xuống, sau đó nói: "Lỡ mất thời giờ rồi, phải lên núi."
"Nhà còn thịt."
"Hôm nay ta săn một con hươu, ngày mai đi đổi ít tiền." Lý Nguyên lấy một cây đao bổ củi nhét sau lưng, nói: "Ngô không phải sắp hết rồi sao?"
Diêm nương tử không vui đáp: "Nói săn hươu là săn hươu, dã thú ở Tiểu Mặc sơn là nhà chàng nuôi à?"
"Ừ, chính là thú nuôi trong nhà." Lý Nguyên đáp một cách bình thản rồi đi ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của Diêm nương tử.
Chạng vạng tối, Lý Nguyên lại vác một con hươu về trước ánh mắt sững sờ của Diêm nương tử.