Quả nhiên, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ có phân chia phe phái.
Mà có phe phái, là có mâu thuẫn.
Tiểu thư muốn thượng vị, cần những người ở dưới đi tranh đấu.
Bên ngoài là loạn thế, trong nhà vẫn còn đấu.
Mà Triệu Phụng chỉ là một bất nhập phẩm, y có quyền lực gì trong thương hội? Nếu có quyền lực, cũng sẽ không bị phân phái đi bán lương ở địa phương như phường Tiểu Mặc.
"Cảm ơn Triệu huynh, ta về nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng.
Nếu muốn tham gia thương hội Tứ Hà, trong vòng ba ngày phải đến đây đúng không?" Lý Nguyên giả vờ suy tư.
"Đúng! Trong vòng ba ngày đến đây là được," Triệu Phụng nói: "Ta sẽ đợi tin tức tốt của ngươi."
Lý Nguyên gật đầu, sau đó đeo túi lên vai và quay trở lại trong tuyết.
Tuyết rơi đầy trời.
Che mờ đi dấu chân người.
Thiếu niên đi từng bước một, vượt qua một quãng đường không quá dài, trở về dưới mái hiên nhà nhỏ.
Hắn đặt xuống bao tải, phủi tuyết trên người.
Diêm nương tử đã sớm nghe thấy tiếng động, mở cửa thấy hắn tuyết trắng đầy đầu, cười rất vui: "Như một tiểu lão đầu."
Lát sau, cô vừa muốn đi lấy nước nóng để nam nhân rửa mặt và tay.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, cô đã bị Lý Nguyên kéo lấy tay.
Lý Nguyên kéo mạnh, Diêm nương tử kinh ngạc hô lên, bay nhào ra ngoài như một con bướm màu lam.
Lý Nguyên ôm chặt lấy cô, quay tròn trong tuyết.
Sau ba bốn vòng thì mới dừng lại.
Diêm nương tử cũng không phải người nhàm chán, sau khi dừng lại lập tức không nói gì, hai tay lặng lẽ siết chặt eo nam nhân nhà mình.
Lý Nguyên cũng ôm chặt cô.
Hai người dính chặt lấy nhau ở giữa sân nhỏ đầy tuyết, trông như hai kẻ ngốc.
Tuyết trắng chưa quét, tuyết cao hơn gối.
Trên bầu trời, tuyết vẫn rơi như lông ngỗng.
Chỉ mất một lát, cả hai đều trắng đầu bạc tóc.
Diêm nương tử cười ha hả nói: "Làm gì vậy?"
Lý Nguyên nói: "Tóc nàng cũng trắng rồi."
Diêm nương tử cười nói: "Đây chính là ngụ ý tốt đó. Đây là ông trời đang nói với chúng ta, chúng ta sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long."
Đầu bạc răng long, trong thế đạo này, nó lại tựa như một giấc mơ cổ tích.
Lý Nguyên nghĩ về "Trường Sinh Bất Lão" của mình, thoáng sững người, sau đó ôm chặt Diêm nương tử và nói: "Ta có mua cho nàng một ít đường trắng."
"Đường trắng!" Diêm nương tử lại cười vui.
Lý Nguyên ôm nàng lên và đi vào trong nhà.
Buổi tối.
Đôi phu thê nằm cạnh nhau, nói chuyện bên gối.
"Khi ta đi vào thương hội Tứ Hà, ta nghe người trong đó nói sau ba ngày họ sẽ rời đi."
"Sao lại đi?"
"Họ nói là Hồng Liên tặc khởi nghĩa."
"Hồng Liên tặc? Có lẽ là bọn Hồng Liên giáo? Ta từng nghe nói, chỉ là ai nói thì nhớ không ra."
"Hồng Liên giáo?" Lý Nguyên tìm trong ký ức và phát hiện là không có gì, nói rõ nguyên chủ không có quá nhiều thông tin về bên ngoài.
Diêm nương tử nói: "Phương Nam gặp thiên tai nhân họa quá nghiêm trọng, mà chính lúc đó, Hồng Liên giáo xuất thế.
Nghe đồn, Hồng Liên giáo chủ kia có thể lấy phù thủy làm thức ăn, chỉ cần uống một bát là một ngày không đói.
Rất nhiều người tị nạn chọn đi theo y, thậm chí còn thờ cúng chân dung của y giống như là thần thánh."
"Uống một bát phù thủy, một ngày không đói?" Lý Nguyên cười lạnh.
*(Phù thủy: đốt giấy vào nước. )
Nhưng đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện.
Nếu Hồng Liên tặc thật sự đánh tới đây, quan phủ có trưng binh không?
Nếu có trưng binh, hắn chắc chắn phải đi, vậy sẽ không tốt.
Trong lúc nhất thời, hắn trầm mặc lại.
Chẳng lẽ phải rời đi cùng với Triệu Phụng?
Không, con đường đó càng không ổn định.
Đó giống như là dân cờ bạc, thấy thế cục không tốt liền đem tất cả tới một nơi khác mà bản thân mình không hề biết gì, với ý nghĩ là không thể tồi tệ hơn nơi này.
Nhưng kết quả thường không như ý muốn.
Lý Nguyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Diêm tỷ, ta có một việc muốn nói với nàng."
"Chuyện gì vậy?" Diêm nương tử sửng sốt.
Lý Nguyên tiến sát tai nàng nói: "Sau một thời gian, nếu có tin tức Hồng Liên tặc đánh tới huyện thành, ta sẽ sớm trốn lên núi rồi nửa đêm lặng lẽ về nhà."
"Hả?" Diêm nương tử nàng mất một lúc mới hiểu ra.
Nhưng sau khi hiểu ra, Diêm nương tử nàng chỉ nói nhỏ: "Liệu có bị phát hiện không? Hơn nữa chàng trốn lên núi có an toàn không?"
Lý Nguyên nói: "Sẽ không bị phát hiện."
Thời gian trôi đi cực nhanh.
Ba ngày sau, Triệu Phụng không chờ được Lý Nguyên, cũng không đến nhà, y mang đoàn người trực tiếp rời đi.
Lý Nguyên vẫn tiếp tục đi săn như mọi khi.
Và đường dây mua bán giữa Vương thúc và tửu lâu cũng đã được thiết lập.
Vương thúc là người thật thà, mà chất lượng con mồi của Lý Nguyên cũng rất tốt, tửu lâu cũng sẵn lòng mua thịt từ "chợ đầu mối một người" này.
Chớp mắt, đã qua chín ngày.
Trong phường Tiểu Mặc, Lý Nguyên bắt đầu trở nên kín đáo hơn. Có một lần hắn trở về, hắn cố tình dùng một viên đá chà xước da, sau đó nói với người ngoài là hắn gặp phải gấu đen, tiếp đó lại tỏ ra sợ hãi.
Màn trình diễn này đã làm giảm đáng kể "uy vọng" của hắn.
Và nhiều lần sau đó, hắn trở về càng muộn hơn và chỉ săn được những con mồi càng nhỏ hơn.
Tới ngày thứ chín, hắn thậm chí tay không trở về, nói là không săn được gì cả.