Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 42: Thu phục (2)

Chương 42: Thu phục (2)




Lý Nguyên nhẹ nhàng đi tới vài bước.

Mãnh hổ đứng bên cạnh nhìn Lý Nguyên đi, lại thỉnh thoảng liếc nhìn hướng con lợn rừng, nhưng con lợn rừng hoàn toàn không bị kinh động.

Lý Nguyên không đi tới phía trước lợn rừng.

Lợn rừng nhìn thấy người, nó sẽ lao tới trực diện.

Mặc dù hắn không sợ, nhưng không cần thiết.

Hắn đi vòng tới phía sau lợn rừng, giương cung rồi nhẹ nhàng kéo căng dây cung.

Lúc này, lợn rừng đã phản ứng, đột nhiên dừng ủi đất.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Bành!!

Một tiếng nổ vang dội, mũi tên gào thét xé rách không khí, lao thẳng tới đích - đít.

Lợn rừng "gào" lên một tiếng và chạy trốn.

Nhưng mũi tên của Lý Nguyên đã chui vào, chỉ còn một nửa mũi tên ở bên ngoài mông.

Lợn rừng chạy vài bước, lảo đảo, sau mông nó chảy máu ào ào.

Lý Nguyên nắm chặt đao bổ củi, chạy nhanh như tên bắn, vừa tới gần thì hắn lập tức đạp mạnh xuống đất, tung người nhảy cao, giơ tay chém xuống, nhắm thẳng vào cổ heo.

Một chém xuống, lực lượng đó trực tiếp chặt cổ heo như xé vải.

Đầu heo rơi xuống, cơ thể không đầu ngã sang một bên.

Xoẹt!!

Cùng lúc, máu lợn cuồng phún, phun vào cả người Lý Nguyên.

Lý Nguyên cười ha hả, nhìn người đầy máu heo làm hắn cảm thấy thân thuộc, hắn đá lật lợn rừng lại, cẩn thận mở bụng, treo ruột và móc trái tim cho mãnh hổ ăn.

Mãnh hổ ngậm lấy, sau đó nằm gục xuống đất và ăn.

Ăn ăn, mãnh hổ nhìn lên ruột treo trên cây, phát ra âm thanh: "Rống! (Đem về?)"

Lý Nguyên nói: "Rống! (Trong đó có cứt)"

Mãnh hổ: "Rống! (Cứt là gì?)"

Lý Nguyên vùng đao chém đứt đôi đoạn ruột, trong ruột lập tức rơi ra đống cứt vừa vàng vừa đen, vừa mềm vừa cứng, và còn thối um nữa.

"Rống!( Chính là cái này )"

"Rống?( Không thể ăn sao )"

Lý Nguyên thật không biết làm sao giải thích.

"Rống! (Đừng ăn)"

"Rống! (Tại sao?)"

"Rống! (Không thể nói rõ)"

"Rống! (Vậy thì nhanh nghĩ xem)"

"Rống!( Tóm lại chớ ăn )"

Lão hổ cúi đầu xuống và tiếp tục ăn tim lợn.

Còn Lý Nguyên thì đã cắt một vài miếng thịt.

Hôm nay hắn muốn thể hiện sức mạnh cho sủng thú thấy và làm rõ khoảng cách giữa hai bên.

Bây giờ đã săn đã giết xong, cùng hành động chung, giao tiếp cũng khá hòa hợp, hắn liền cầm thịt đi về.

Phải đi tắm rửa.

Mãnh hổ nhìn một xác lợn rừng, rên rỉ nhẹ: "Rống! (Thịt?)"

Lý Nguyên trả lời: "Rống! Rống! (Không thích ăn, để cho ngươi)"

Lão hổ lập tức mừng như điên, con lợn rừng lớn như thế, nếu nó muốn giết cũng phải tốn rất nhiều công sức, hơn nữa còn có thể bị thương. Tức thì nó trực tiếp tới nằm cạnh xác lợn rừng và bắt đầu ăn nội tạng ngon lành.

Lão hổ vừa ăn còn vừa nhìn tới chỗ Lý Nguyên.

Lý Nguyên đột nhiên kêu lên: "Tiểu Hoàng!"

Lão hổ: "Rống?( Cái gì?)"

Lý Nguyên: "Rống rống!( Là gọi ngươi)"

Lão hổ như có điều suy nghĩ, tiếp tục ăn thịt.

Lý Nguyên lại hô: "Tiểu Hoàng!"

Lão hổ: "Rống!(Cái gì?)"

Lý Nguyên hài lòng gật gật đầu.

Vì thể hiện bản lĩnh trước mặt tiểu đệ, áo choàng da hươu của hắn đã nhuộm đỏ toàn bộ, còn y phục trong người ngược lại không dính nhiều máu.

Khi sắc trời dần đen lại, Lý Nguyên đã tắm rửa sạch sẽ và giặt xong quần áo, sau đó người run run rẩy rẩy mà sưởi ấm cạnh đống lửa, đồng thời cũng nướng thịt.

Hắn đang chờ.

Chờ mặt trăng lên một đoạn là hắn liền về nhà.

Khác mọi khi, hôm nay hắn trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui mừng vô cùng.

Hắn thuần phục một lão hổ ăn thịt người!

Việc này giống như nằm mơ vậy!

Trong ký ức của hắn chỉ có chuyện dắt chó lên núi săn thú, nhưng sau này, hắn đã có thể cưỡi hổ đi săn.

Khoảng thời gian xem như cực khổ nhưng cũng rất đặc sắc.

Ngày mai, hắn muốn thử Tiểu Hoàng có cho hắn cưỡi hay không.

Nếu chịu, hắn sẽ cưỡi Tiểu Hoàng đi thăm dò.

Vì như thế thì hắn tìm tòi được phạm vi rộng lớn hơn.

Đến tối, Lý Nguyên lặng lẽ về nhà, vui vẻ cùng Diêm nương tử, sau đó nằm trên giường thả lỏng, nói: "Diêm tỷ, càng biết không, hôm nay ta thuần phục được một con hổ, một con hổ ăn thịt người!"

Diêm Ngọc đưa tay chọc trán hắn, cười nói: "Bớt chém gió, lão hổ ăn thịt người ai mà thuần được?"

Lý Nguyên từng trải chuyện luyện võ, lúc này hắn cũng chỉ mỉm cười mà không nhiều lời, chỉ là dặn dò: "Đừng nói chuyện này cho người khác."

"Biết rồi biết rồi." Diêm Ngọc nói: "Nương tử của chàng, không có ngốc đâu."

Hai người ôm nhau chốc lát, Lý Nguyên đảo mắt đồ dùng trong nhà rồi dò hỏi: "Có tin gì mới không?"

Diêm Ngọc nói: "Sao nhanh vậy được, huyện binh mới ra khỏi thành một ngày thôi."...

Trong chớp mắt đã qua bảy ngày.

Ngày hôm đó, Lý Nguyên cảm thấy hào hứng vô cùng.

Bởi vì sau những nỗ lực không ngừng của hắn, cuối cùng Tiểu Hoàng cũng đồng ý để hắn cưỡi lên.

Nhưng khi tối đến, hắn lại nhăn mày lo lắng.

Đêm khuya, hắn rời núi như thường lệ, nhưng chưa kịp rời xa Tiểu Mặc sơn, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi mắng, tiếng vật nặng va chạm, và cả tiếng vũ khí.

Những âm thanh này theo gió đông lạnh lẽo mà tới, bóng đêm tựa như sôi trào, vừa náo nhiệt cũng vừa nguy hiểm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch