Nghe nói trong ngày khâm sai đại thần đến phủ Vĩnh Ninh, trời nắng không biết bao lâu rồi ông trời đột nhiên đổ mưa, mưa to suốt ba ngày ba đêm.
Đất đai khô hạn cũng được làm ẩm, dân chúng hò reo, giống như rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng rạng đông, mọi người đều nói trời ban điềm lành, tuyên bố rằng tân hoàng là minh quân, được trời cao phù hộ.
Cố Vân Đông vẫn ở phủ Tuyên Hòa, còn không biết tin tức đang lan truyền xôn xao bên kia. Cho dù biết, cô cũng không quan tâm.
Cô lúc này đang đứng trước bảng thông báo ở cổng thành, khẽ cau mày nhìn thông báo vừa đăng.
Thông báo này dành cho nạn dân đấy, phủ Vĩnh Ninh đã có sẵn lương thực và bạc để cứu trợ thiên tai. Tình trạng hỗn loạn đã tạm lắng xuống và trật tự đang dần được khôi phục. Đương nhiên, những người này cũng sẽ phải quay trở lại.
Phàm là người trở về, nha phủ nhất định phải cho lộ phí, và ba năm miễn xuất chinh.
Đương nhiên, không quay về cũng được, lưu dân có thể ổn định cuộc sống ngay tại chỗ, phải đến nha môn đăng ký một lần nữa. Loại này không có ba năm miễn chinh, cũng không có bạc cầm.
Hơn nữa bố trí ở đâu cũng phụ thuộc vào vận may của người đó nữa, trên cơ bản sẽ không thể ở các thị trấn quá phồn hoa giàu có, thậm chí thôn trang tốt hơn một chút cũng sẽ không có. Ruộng đồng cũng không được phân phối, tối đa chỉ cho hai mẫu ruộng đất hoang tự mình khai khẩn.
Phần lớn mọi người đều chọn trở về, suy nghĩ lá rụng về cội đã thâm căn cố đế trong đầu họ. Có bạc lại có thể miễn chinh ba năm, quay trở lại quê quán bên kia còn có thân thích bằng hữu quen thuộc.
Huống chi với rất nhiều người trong trấn, sản nghiệp phòng ở đều ở phủ Vĩnh Ninh, cứ như vậy từ bỏ thì tổn thất quá lớn.
Nhưng những điều này, đối với Cố Vân Đông mà nói, lại không có sức hấp dẫn quá lớn.
Cô xem hết thông cáo, liền xách giỏ rau về tới nhà Kha biểu cô.
Kha biểu cô ngồi ở trong sân, đang làm giày cho hai đứa nhỏ. Bà mới phát hiện tiểu cô nương trù nghệ rất không tệ nhưng lại không biết làm quần áo và giày, Dương thị ngược lại cũng biết làm, nhưng không đẹp.
Kha biểu cô đau lòng hai đứa nhỏ, nên nói Cố Vân Đông mua vải vụn và tự tay may chúng.
Vừa làm vừa nói chuyện phiếm, trước mặt bà là ba cái ghế đẩu, hai đứa nhỏ và Dương thị, đều quy củ ngồi ở chỗ kia nghe.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kha biểu cô ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Hôm nay sao lại trở về muộn như vậy?"
"Cửa thành lại dán bố cáo mới, cháu đi nhìn xem."
"Bên trên nói cái gì vậy?"
Cố Vân Đông đóng cửa sân lại, đem giỏ rau để lên đá mài ở một bên, lúc này mới đem nội dung trên bố cáo nói một lần.
Tay Kha biểu cô dừng một chút, lại điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục may.
Dương thị cùng Cố Vân Khả vẫn như trước mơ mơ màng màng nghe không hiểu nhiều, Cố Vân Thư lại hiểu được rồi, lúc này cao hứng ôm lấy cô: "Chúng ta có thể trở về nhà rồi hả? Trong nhà bên kia có lương thực ăn không?"
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa hai mắt đang sáng lóng lánh, hỏi, "Đệ muốn trở về sao?"
Cố Vân Thư sững sờ, nhìn rất khó hiểu: "Đại tỷ không muốn về nhà sao?"
Không quay về vậy đi chỗ nào? Nơi này là nhà Kha biểu cô, không phải nhà của hắn ah. Nhà của người khác cũng không thể ở cả đời, hơn nữa tiền thuê rất đắt.
Cố Vân Đông sờ lên đầu thằng bé: "Quay trở lại nhà kia, có ông bà nội, có một nhà nhị thúc tam thúc, chúng ta khả năng sẽ phải vĩnh viễn hầu hạ bọn hắn, cả đời cũng không thể ăn những món ăn như hai ngày qua nữa rồi."
Cố Vân Thư đột nhiên nghĩ đến quãng thời gian trước kia, sắc mặt liền thay đổi.
Kha biểu cô liếc xéo Cố Vân Đông, hù dọa tiểu hài tử, không biết xấu hổ.
Cố Vân Đông coi như không thấy, tiếp tục đầu độc nói: "Hơn nữa, đệ còn nhớ không, trước kia vì sao chúng ta không được phân gia?"
Vì sao không được phân gia? Bởi vì...
"Tộc trưởng không chịu." Cố Vân Thư cúi thấp đầu, lúc nói ra tộc trưởng, con mắt phẫn hận đến đỏ lên.
Tộc trưởng Cố Gia đương nhiệm cùng Cố cha Cố Đại Giang có thù riêng, bởi vậy trong bất cứ chuyện gì, đều muốn hung hăng đè chặt trên đầu bọn hắn.
Lúc Cố Đại Giang sáu tuổi, được một lão tú tài duy nhất trong thôn nhìn trúng. Hắn nói Cố Đại Giang có thiên phú đọc sách, muốn bồi dưỡng thật tốt, tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng.
Cố lão đầu nghe xong có chút động tâm, nhưng Triệu thị không chịu. Cố Đại Giang nếu có tiền đồ, con của bà ta không phải sẽ bị ép tới gắt gao hay sao? Tương lai bà ta còn phải xem sắc mặt cuat hắn mà sống.
Bà ta khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại, náo loạn không ngừng, nói trong nhà nghèo, không có tiền trả công cho thầy giáo và mua giấy bút, hơn nữa Cố Đại Giang phải giúp người trong nhà làm việc, không rảnh.
Cố lão đầu rất nhanh liền thỏa hiệp rồi, về sau lão tộc trưởng hơn tám mươi tuổi ra mặt hung hăng khiển trách hai người.
"Trong gia tộc có người có tiền đồ đọc sách, đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, liệt tổ liệt tông trên trời đang nhìn xem, sao có thể để cho một phu nhân phá hư. Tương lai khảo thí được công danh trở thành quan, còn có thể tạo phúc cho con cháu trong tộc, Cố gia từ nay về sau có bao nhiêu vinh quang ngẫm lại cũng biết."
Lão tộc trưởng mạnh mẽ can thiệp, giấy và bút mực do trong tộc ra. Lão tú tài lại không cần trả công, lúc này mới thu Cố Đại Giang làm đệ tử, tận tâm tận lực phụ đạo cho một mình hắn.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Cố Đại Giang đọc sách năm năm, lão tú tài vừa định để cho hắn đi thi cử nhân, lão tộc trưởng lớn tuổi qua đời. Chính lão tú tài thân thể cũng không tốt, sau một trận phong hàn cũng không còn.
Tộc trưởng đương nhiệm lại dựa vào thủ đoạn mà ngồi lên đấy, năm đó hắn cũng có ý định để cho lão tú tài thu con mình làm đệ tử, nhưng con của hắn cũng không phải loại ham học, lão tú tài uyển chuyển cự tuyệt.
Không biết chuyện gì xảy ra, việc này bị người ta cho là chuyện cười truyền ra ngoài, còn so sánh con của hắn và Cố Đại Giang, nói con hắn ngu ngốc. Con của hắn bởi vì chịu không nổi lời đùa cợt, ở trong nhà phát giận, đánh thê tử hắn vừa mang bầu không lâu, hại đứa nhỏ trong bụng không còn.
Việc này không có biện pháp trách cứ nhi tử, lại không tìm được người bắt đầu lời đồn, chỉ có thể đem hết thảy nguyên do đều đổ lên đầu Cố Đại Giang cùng lão tú tài.
Lão tộc trưởng cùng lão tú tài lần lượt qua đời, Cố Đại Giang tất nhiên không có biện pháp tiếp tục đi học, tộc trưởng đương nhiệm đến cử nhân cũng không cho hắn đi thi, hắn bị Triệu thị nhốt trong nhà làm việc.
Về sau dưới cơ duyên xảo hợp, được một chưởng quầy của một tiệm cơm trên thị trấn nhìn trúng, dựa vào vài năm học chữ kia đã trở thành nhân viên thu chi.
Cố Đại Giang đọc sách cũng không phải vô dụng đấy, hắn biết rõ một phòng bọn hắn ở trong nhà sẽ sống không tốt, bởi vậy luôn tìm cơ hội ra ở riêng.
Dương thị năm đó sinh Cố Vân Đông, là bị Triệu thị đánh cho sinh non đấy, chảy máu nhiều thiếu chút nữa đến mạng không bảo trụ được. Dương thị cũng là bởi vì lần đó đã làm cho thân thể bị tổn thương, rất nhiều năm sau đó đều không thể có con, mãi cho đến năm Cố Vân Đông tám tuổi, mới có Cố Vân Thư.
Cũng là vì lần kia, Cố Đại Giang cường ngạnh phân ra gia.
Nhưng mà sau hai tháng, công việc trong nhà không có người làm, Cố lão đầu liền hối hận, không thừa nhận ở riêng.
Tộc trưởng đương nhiệm kiêm thôn trưởng đã xé bỏ công văn ở riêng tại chỗ, đem Cố Đại Giang kéo trở về, nếu như Cố Đại Giang không đồng ý, sẽ lấy tội bất hiếu đem cả nhà bọn họ đuổi ra khỏi tộc.
Đuổi ra khỏi tộc! ! !
Không có gia tộc, tựu như lục bình không có rễ, đến lá rụng về cội cũng không làm được.
Đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, phải đến nha môn đăng ký,
Cái này là vô cùng nghiêm trọng sự tình, đây là muốn bên trên nha môn đăng ký, cả đời đều mang tiếng xấu. Không nói Cố Đại Giang, chỉ nói con gái của hắn, vĩnh viễn sẽ bị người xem thường, bị người chỉ trỏ, tệ hơn nữa, chuyện kết hôn sẽ rất gian nan.