"Tiểu Lý, ngươi vừa tới nơi này đi làm, tinh thần căng thẳng là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không thể để xuất hiện ảo giác, nếu không chúng ta cũng không phải là đồng nghiệp nữa, mà sẽ biến thành mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đấy."
Lý Ngang có chút hoài nghi nhân sinh, sự tình rõ ràng không phải như vậy, y nhìn tình hình trong phòng lại nhìn các đồng nghiệp, trong lòng gầm thét, thật sự không phải giống như các ngươi đang nghĩ đâu.
Ta tận mắt trông thấy có người đang cầm tạ nền vào thân người còn lại mà!
Thế nhưng trong phòng bệnh lúc này chỉ thấy Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đang ngồi song song bên giường, mỗi người một túi sữa đậu nành, quơ quơ chân, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thì vô tội nhìn các bác sĩ bên ngoài.
Trương lão đầu còn thản nhiên giơ tay lên lắc lắc mấy cái với đám người đang đứng bên ngoài, tựa hồ như ông ấy đang muốn nói: “Các vị, xin chào nha.”
Phía sau hai người họ, quả tạ vẫn đang lẳng lặng nằm ở trên giường, phảng phất như đang chứng minh điều Lý Ngang nói, mới rồi đích thực là Trương lão đầu đã cầm tạ đập Lâm Phàm.
Quả tạ mà có miệng thì bảo đảm đã thề thốt là nó không hề bao che cho hai vị ôn thần này, rõ ràng là vừa rồi bọn họ mới kéo nó vào làm tòng phàm, cùng nhau gây ra chuyện xấu, các người nhất định phải tin vị hộ công Lý Ngang kia, chẳng qua là hai tên đó giấu giếm quá nhanh cho nên ác ngươi mới không phát hiện ra mà thôi.
"Ánh nắng ngoài kia thật là ấm áp." Lâm Phàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
"Đúng vậy." Trương lão đầu đáp.
Hai người giơ hộp sữa đậu nành trong tay lên.
"Sprite."
"Cocacola."
"Cạn ly!"
Hai người nhìn nhau, sau đó nhe răng cười, cười đến nỗi con mắt đều híp lại thành khe hở.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nụ cười xán lạn trên môi hai người bọn họ, lộ ra vẻ ấm áp mà hài hòa.
Đây là thời khắc chứng kiến tình hữu nghị.
Mùng 2 tháng 3!
Tiết trời trong xanh!
Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ thích hợp.
Thanh Sơn là một trong ba bệnh viện tâm thần hàng đầu với thiết bị đầy đủ, đội ngũ y bác sĩ đông đúc, thậm chí còn có một bãi cỏ xanh mướt lớn nhất toàn bộ thành phố Diên Hải này.
Lúc này, rất nhiều bệnh nhân tâm thần đang vui vẻ chạy tung tăng trên đồng cỏ, tựa như ngựa hoang mất cương, tự do rong ruổi.
Vốn dĩ các bác sĩ vẫn luôn khuyến khích họ ra đây vận động, vì như thế sẽ có tác dụng tích cực cho bệnh tình của bọn họ.
Ý nghĩ rất tốt, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Một đôi bệnh nhân tâm thần ngây ngốc ngồi trên ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phương xa, không biết bọn họ đang nhìn cái gì, nhưng cả hai đã giữ nguyên động tác như vậy suốt mấy giờ đồng hồ rồi.
Một bệnh nhân tâm thần thì ngẩng đầu đấu mắt với mặt trời, ai dời mắt đi trước người đó liền thua.
Một bệnh nhân tâm thần thì chống nạnh, cầm dép lê đặt ở bên tai, đi đường như sinh phong gầm thét, thêm tiền cho ta, mấy ngàn mấy triệu đều đập hết vào cho ta, ta đã nghiên cứu về cổ phiếu "000285" này lâu lắm rồi, tất nhiên giá trị sẽ tăng vọt.
Cũng có một đám người ngồi xổm một vòng, ngẩng đầu nhìn vị "tướng quân" đứng ở trước mặt bọn họ chỉ điểm giang sơn, nước miếng tung bay.
"Xốc lại tinh thần cho ta, chỉ cần chúng ta hạ được tòa thành này, bánh bao bên trong đều là của chúng ta, xông vào theo ta."
"Giết."
"Xông lên."
Bệnh viện tâm thần chính là một nơi vô ưu vô tư lự như thế, dù thân xác của mỗi một bệnh nhân đang ở nơi đây nhưng tinh thần của bọn họ vẫn đều bận rộn với "lý tưởng" riêng của chính mình.
Có kẻ vì giấc mộng.
Có người là vì tranh đấu.
Có người lại đang chăm chỉ nghiên cứu khoa học.
Mà lúc này ở trên đồng cỏ cách đấy xa xa.
Có hai bóng người nằm sấp vểnh mông, mắt không chớp nhìn xuống đất.
"Con kiến này đang dọn nhà."
"Đúng vậy."
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đã nằm nhoài ở nơi này sắp được một giờ đồng hồ rồi. Bọn họ đang bận rộn xem con kiến dọn nhà, trong mắt người khác đây là chuyện rất nhàm chán, nhưng đối với hai người họ thì lại vô cùng thú vị.
"Lão Trương, mấy giờ rồi?" Lâm Phàm hỏi.
Trương lão đầu kéo ống tay áo lên, nhìn chiếc Rolex trị giá trăm vạn, đáp: "Mười giờ rưỡi."
"Ồ, chúng ta 6h rời giường, 6h30 đến nơi đây, đã qua bốn giờ rồi, còn nửa giờ nữa sẽ đi ăn cơm, ta đi tu luyện đây, tới giờ cơm hẵng gọi ta." Lâm Phàm muốn tu luyện khí công, ngay từ đầu không muốn đứng lên, nhưng nhìn con kiến dọn nhà hắn lại đột nhiên nhớ tới.
"Được." Trương lão đầu nhìn đàn kiến đến nhập thần, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên hỏi: "Muốn châm cứu không?"
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, "Có,ta cảm giác sau khi được ngươi châm cứu, tim đập thật nhanh, thân thể vô cùng ấm áp, đặc biệt dễ chịu."
Trương lão đầu liền quay đầu quan sát tình huống chung quanh, ông ta đang muốn tránh ánh mắt những hộ công nơi đây, những hộ công ấy vẫn luôn một mực dòm ngó đồ của bọn họ, ông đã thấy có rất nhiều đồng bạn lấy đồ chơi ra đều bị những người đó cướp đi mất.
Ví dụ như Tony lão sư, rõ ràng là ông ta muốn thiết kế kiểu tóc cho mọi người, nhưng chỉ vừa lấy kéo ra liền bị những người đáng giận kia đoạt đi rồi.
Mặc kệ Tony lão sư lăn lộn dưới đất, hay là khóc lóc đến nỗi nước mũi vương vãi đầy mặt thì bọn họ vẫn kiên quyết không chịu trả lại.
Thật là xấu xa!
Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp của Trương lão đầu rất lợi hại, ông nắm ngân châm tìm kiếm chỗ hạ châm, không phải hạ châm theo tính khoa học mà là cảm giác nơi nào có vấn đề thì đâm vào chỗ đó.
Làm theo cảm giác mới là suy nghĩ đúng đắn.
"Cảm giác thế nào?"
"Tê tê."
"Vậy thì đúng rồi, đợi một lát nữa là tốt, tối hôm qua ta suy nghĩ thật lâu, cảm giác Ngân Hà Hệ Vận Chuyển Pháp có thể tiến thêm một bước, lần sau ta để cho ngươi thử thành quả mới của ta."
"Ừ."
Rất nhanh, hết thảy đều làm xong rồi.
Trương lão đầu tiếp tục vểnh mông nằm nhoài trên đồng cỏ nhìn đàn kiến dọn nhà.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng ở chỗ kia, nhắm mắt lại, lẳng lặng không nhúc nhích.