Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Từ Đô Thị Đến Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 54: Bán được hai mươi triệu 1

Chương 54: Bán được hai mươi triệu 1




“Vâng, cha, cha cứ yên tâm giao cho con.” Lâm Cường vỗ ngực đảm bảo.

Lâm Khôn Minh gật đầu, mấy hôm nay Lâm Cường vẫn luôn giúp đỡ trong tiệm, biểu hiện của cậu ta rất tốt, sau này giao Long Hà Quán cho Lâm Cường, ông ta cũng yên tâm. …

Lúc trở về, thuyền đánh cá của Lý Dương lại thả lưới bắt cá nhưng đều là những loại cá bình thường, còn có cả rác thải đại dương.

Thực tế thì đây mới là chuyện bình thường, ra khơi đánh cá tay không trở về cũng không phải là chuyện hiếm. Có khi ra khơi một chuyến, tiền kiếm được còn chẳng đủ tiền dầu chạy.

“Thuyền đánh cá về rồi!”

Trên bờ, không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người, mọi người đều vây quanh xem, trên mặt lộ vẻ phấn khích.

Ngoài những người của nhà hàng, quán ăn, còn có một số người biết tin, truyền tai nhau, sau đó chạy đến đây xem náo nhiệt.

Cảnh tượng hoành tráng như vậy không dễ thấy.

Cuối cùng thuyền đánh cá cũng đỗ xong, từng rổ cá mú vàng lớn bắt đầu được chuyển lên, những ông chủ kia chen chúc lên, trông rất phấn khích.

Thực tế, trước đó khi gọi điện cho những nhà hàng này, họ đã nói sơ qua về số lượng hàng cần lấy, giá cả thế nào.

Thời gian trở về đủ để nói rõ những vấn đề này.

“Đó chính là cá mú vàng sao!”

“Nói chính xác thì phải là cá mú vàng hoang dã! Bây giờ cá mú vàng nuôi cũng nhiều, nhưng giá cả hai loại chênh lệch rất lớn.”

“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều cá mú vàng như vậy! Hơn nữa nhìn kích thước này mà xem, con lớn nhất ước chừng cũng phải bảy, tám cân, có thể bán được bao nhiêu tiền đây?”

Mọi người phấn khích nói.

Lâm Cường cũng có mặt trong đám đông, trông cậu ta khá béo nhưng thân hình lại rất linh hoạt, nhoáng một cái đã có thể chen được lên phía trước.

Lúc này Lâm Cường cũng nhìn về những con cá mú vàng kia, trong mắt đầy vẻ ghen tị.

Nếu những con cá này là do cậu ta đánh bắt được thì tốt biết mấy?

Ánh mắt lại nhìn về phía những người thuyền viên, Lâm Cường sửng sốt.

“Lý Dương?”

Cậu ta không ngờ lại nhìn thấy một người mà mình rất ghét trên thuyền.

Sau buổi họp lớp lần trước, cậu ta và Lý Dương không gặp lại nhau nữa. Nhưng mà sau buổi họp lớp đó, cậu ta lại càng ghét Lý Dương hơn, bởi vì trong buổi họp lớp, Lý Dương lại khiến cậu ta mất mặt.

“Ồ, Lý Dương, sao cậu lại ở trên thuyền?”

“Cậu là thuyền viên à?”

Bên cạnh Lâm Cường còn có hai người, cũng là bạn học của cậu ta.

Lúc này có rất nhiều người đến đây, Lâm Cường và hai người bạn học này gặp nhau, liền ở cùng nhau, lúc này hai người bạn học này cũng nhìn về phía Lý Dương, trên mặt lộ vẻ tò mò.

Ngạc nhiên một chút, Lâm Cường lập tức cười lớn: “Ha ha, Lý Dương, bây giờ cậu định làm ngư dân à? Không tệ, công việc này khá tốt, rất phù hợp với cậu.”

Trên mặt cậu ta ngập tràn ý cười khoái trá, nghề ngư dân, thực ra trong lòng cậu ta rất coi thường, bởi vì ngư dân thực sự rất khổ, có khi ra khơi là một thời gian rất dài, trên thuyền thì gió thổi nắng gắt, đây hoàn toàn là một công việc vất vả.

Lý Dương liếc Lâm Cường một cái, sắc mặt hờ hững.

Trong lòng hắn bình tĩnh, nhưng Tôn Đại Đào bên cạnh hắn thì không chịu được, Tôn Đại Đào nhìn về phía Lâm Cường, trên mặt mang theo một tia chế giễu: “Ngư dân? Lâm Cường, cậu nói anh Lý là ngư dân? Đúng là nực cười.”

Trước đó, Lâm Cường cũng nhìn thấy Tôn Đại Đào, nhưng sự chú ý chính của cậu ta vẫn ở bên phía Lý Dương.

Nghe được lời của Tôn Đại Đào, Lâm Cường lập tức cười nói: ” Tôn Đại Đào, Lý Dương không phải ngư dân, chẳng lẽ là thuyền trưởng à?”

Cậu ta thực sự không hiểu biết gì về hoàn cảnh gia đình của Lý Dương, thời cấp ba, lúc tan học cậu ta đều được Lâm Khôn Minh lái xe đến đón, còn cha mẹ Lý Dương thì chưa bao giờ tới đón hắn cả.

Đối với việc nuôi dạy Lý Dương, vợ chồng Lý Quốc Hải chú trọng bồi dưỡng năng lực độc lập của hắn hơn.

Lời của Lâm Cường vừa dứt, Trương Hậu Cường vừa vặn đi đến bên cạnh Lý Dương, nói: “Ông chủ, giá cả đã đàm phán xong xuôi hết rồi.”

“Ừ.” Lý Dương gật đầu, đi về phía những người phụ trách khách sạn, nhà hàng lớn.

Từ đầu đến cuối, hắn đều lười để ý đến Lâm Cường, trực tiếp phớt lờ cậu ta.

Mà nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Cường lại đột nhiên ngẩn người.

“Lý… Lý Dương là thuyền trưởng của con tàu này sao?”

Cậu ta hoàn toàn ngẩn người, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Trong ấn tượng của cậu ta, Lý Dương hẳn là loại người học hành rất tốt nhưng điều kiện gia đình không mấy khá giả mới phải chứ? Bởi vì quần áo hắn mặc toàn là những nhãn hiệu bình thường, về nhà cũng đi xe buýt.

Thế mà bây giờ, cậu ta lại phát hiện, Lý Dương có cả một con tàu đánh cá?

Con tàu đánh cá trước mắt này trông giá ít nhất cũng phải vài triệu.

Giật mình một chút, đột nhiên Lâm Cường lại nhìn thấy những con cá mú vàng lớn kia.

“Lý Dương là chủ của con tàu này? Vậy thì, những con cá mú vàng lớn này cũng là của cậu ta?”

Lúc này Lâm Cường đột nhiên rùng mình một cái, con tàu đánh cá lớn giá vài triệu, còn có những con cá mú vàng lớn trước mắt giá trị ít nhất cũng phải hơn mười triệu, Lý Dương có bao nhiêu tiền? Cậu ta không dám nghĩ đến nữa.

Mà hai người bạn học đứng bên cạnh cậu ta cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cái gì? Lý Dương làm thuyền trưởng rồi?”

“Những con cá mú vàng lớn kia cũng là của Lý Dương?”

Hai người bạn học này vô cùng kinh ngạc. …

Bên kia, Lý Dương không ngừng thu tiền, bởi vì kích thước của những con cá mú vàng đều lớn, giá bán ra đều khá cao.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch