Dương Hiểu Đình đi vào phòng. Một lúc sau, cô lấy ra một cuốn sổ, cuốn sổ còn được khóa lại, chính là tiểu thuyết mà cô viết.
“Anh, anh giúp em đọc một chút xem em viết thế nào?” Dương Tiểu Đình đưa cuốn sổ qua, có chút xấu hổ.
Dương Lỗi mỉm cười, trực tiếp nhận lấy và đọc.
Trên thực tế, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trong mục tiểu thuyết ở giao diện trong đầu hắn.
Những tiểu thuyết đó không chỉ có nam viết, mà còn có nữ viết, thậm chí có bộ còn lấy nữ làm nhân vật chính, rất nhiều trong số đó được viết rất tốt.
Hắn ngược lại sẽ không viết những cuốn tiểu thuyết đó.
Không nói những thứ khác, chỉ mình những cuốn tiểu thuyết khác, cho dù hắn viết mấy chục năm cũng không thể hoàn toàn xong.
Một cuốn [Che trời], hắn đã cập nhật 100.000 từ mỗi ngày, hắn cũng phải mất hơn hai tháng mới có thể hoàn thành.
Một năm nhiều nhất hắn có thể viết vài cuốn sách.
Cho dù cho hắn thời gian trăm năm, thì hắn cũng chỉ có thể chuyển nhiều nhất mấy trăm quyển tiểu thuyết ra ngoài đời thực thôi.
Mà trong đầu hắn có hàng nghìn, hàng chục nghìn cuốn tiểu thuyết!
Vì vậy, hơn một nửa số tiểu thuyết trong đầu hắn đã định sẵn là không bao giờ xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng nếu mình không viết, thì mình có thể kể ra một vài nét chính của câu chuyện, rồi để người khác viết nó.
Em họ Dương Tiểu Đình của mình thích viết lách. Hắn kể ra một câu chuyện, Dương Tiểu Đình sẽ viết nó theo phong cách của riêng cô, điều đó cũng tốt.
Nhưng Dương Tiểu Đình sẽ không trực tiếp sao chép giống hắn, mà cần tự mình suy nghĩ, cho nên hắn cần biết cách hành văn của Dương Tiểu Đình thế nào, thích hợp viết dạng truyện gì?
Trong khi hắn đang xem, cha Dương và chú út Dương Viễn Hàng cũng đang trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nhìn qua đó một chút.
Tiểu thuyết do Dương Tiểu Đình viết được viết trong một cuốn sổ, nhìn cuốn sổ rất dày, nhưng thực ra cũng chỉ có hơn 200.000 từ.
Dương Lỗi chủ yếu đọc phong cách viết của Dương Tiểu Đình và thể loại truyện mà cô viết, nên hắn đọc rất nhanh, hơn nửa giờ đã lật hết.
Toàn bộ câu chuyện viết về một cô gái có thể chất đặc biệt, dễ thu hút một số yêu ma quỷ quái, sau đó là những cuộc phiêu lưu trên đường đi.
Lúc này, mấy người Dương Viễn Hàng cũng dừng nói chuyện, nhìn về phía bên này.
Dương Lỗi cười nói: “Văn phong rất tốt, nhưng cốt truyện phức tạp, không hấp dẫn lắm.”
Nghe thấy Dương Lỗi khen văn phong của mình rất tốt, Dương Tiểu Đình đột nhiên có chút kích động.
Nhưng khi nghe đến bình luận chuyện phức tạp, không có sức hấp dẫn, cô lại có chút thất vọng.
Lúc trước, cô từng viết tiểu thuyết trên mạng, cũng có một số độc giả đưa ra nhận xét như vậy.
"Văn phong thì hay, nhưng câu chuyện thì quá rời rạc!"
Thấy Dương Tiểu Đình có chút ủ rũ, Dương Lỗi cười nói: "Tiểu Đình, bây giờ chúng ta có thể thay đổi chút các phương diện của chuyện này, em xem như vậy có được không."
"Chúng ta có thể coi nữ chính là vị thần cuối cùng của thiên hạ, nhưng cũng là một Thiên sát cô tinh (*) trăm năm hiếm thấy, cho nên người xung quanh nàng luôn gặp đầy tai họa."
Thiên sát cô tinh (*): cô tinh nghĩa là ngôi sao lẻ loi trơ trọi, theo dân gian thì thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, chủ yếu chỉ những người mang đến mang đến tai họa cho người xung quanh, cả đời cô độc.
"Vị thần cuối cùng?"
Nghe thấy Dương Lỗi nói như vậy, hai mắt Dương Tiểu Đình sáng lên.
Một sự thay đổi nhỏ, cảm giác lập tức hiện lên.
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh à, nhưng không phải thần rất lợi hại sao?"
Tuy nữ chính trong sách của cô có chút đặc biệt, nhưng bản thân chỉ ở mức bình thường, chỉ là sau này càng ngày càng lợi hại.
Nếu ngay từ đầu đã định là thần, thì sẽ phát triển tiếp như thế nào?
Dương Lỗi gật đầu, nói: "Thần rất lợi hại, nhưng ở giai đoạn đầu có thể viết thành ngây thơ, tốt bụng, cuối cùng có thể hắc hóa, hoàn toàn thay đổi tính cách..."
Hắn không ngừng nói. Trên thực tế, tiểu thuyết mà hiện tại Dương Lỗi đang nói là một cuốn tiểu thuyết có tên [Hoa Thiên Cốt].
Hoa Thiên Cốt, nàng là vị thần cuối cùng trên thế giới, cũng là Thiên sát cô tinh trăm năm hiếm thấy. Nàng tốt bụng, mạnh mẽ, đối xử chân thành với bạn bè. Do trên người nàng có một mùi đặc biệt dễ thu hút ma quỷ, nên từ nhỏ nàng đã bị ám ảnh bởi những con yêu ma quỷ quái. Lúc ra đời, tất cả những bông hoa trong thành đều khô héo, vì vậy nàng được đặt tên là Hoa Thiên Cốt.
Tính cách nàng hồn nhiên, dám yêu dám hận. Vốn dĩ lòng nàng không có tạp niệm, nhưng từ lần đầu tiên gặp Bạch Tử Họa tại bữa tiệc của nhóm thần tiên, thì đã định kiếp này nàng sẽ vì chàng mà trầm luân.
Từ gặp mặt, nhận làm đồ đệ, đến cuối cùng là mười bảy đinh tiêu hồn, một trăm linh ba nhát kiếm, mười sáu năm tù tội...
Cho đến khi Đường Bảo chết, cuối cùng Hoa Thiên Cốt cũng hoàn toàn hắc hóa...
Cuốn tiểu thuyết nói chung vẫn còn thú vị.
Quan trọng là cốt truyện của Dương Tiểu Đình hơi giống với cuốn [Hoa Thiên Cốt] này, cũng là đến phần sau này thì nữ chính hắc hóa, nhưng tình tiết hắc hóa của cô hoàn toàn không hấp dẫn chút nào.
"Để làm cho câu chuyện thú vị hơn, thì ngay từ đầu em có thể thiết lập một con sâu bướm biết nói, con sâu bướm này gọi nữ chính là mẹ..." Dương Lỗi nói.
Dương Tiểu Đình cẩn thận nghe Dương Lỗi nói, ánh mắt cô càng ngày càng sáng.
Cô rất sợ sâu bướm, nhưng khi nghe đến con sâu bướm gọi mẹ, trong tiềm thức cô lại thấy điều đó thật dễ thương, rất thú vị.