Sự bạo hot của [Gió nổi lên rồi] cao hơn so với sự mong đợi của Dương Lỗi, nhưng vào lúc này, điều Dương Lỗi quan tâm nhiều hơn là phí nhuận bút của mình!
Mười giờ sáng ngày 3 tháng 6, Dương Lỗi mở hậu trường của tác giả ra.
"Hai triệu một trăm nghìn tệ!"
Nhìn phí nhuận bút hiển thị trên máy tính, trên mặt Dương Lỗi tràn đầy vui mừng!
Phí nhuận bút hiển thị trên máy tính là hai triệu tư, sau khi trừ thuế vẫn còn hai triệu mốt!
Tháng trước, [Che trời] được cập nhật với hơn ba triệu từ. Lượng đặt mua, phí kênh chia sẻ, cộng với phần thưởng,.., phí nhuận bút đã đạt đến con số đáng kinh ngạc!
Hai triệu mốt một tháng, đây là khái niệm gì?
Hiện giờ, mức lương vài nghìn một tháng mới là sự khắc họa chân thực của hầu hết mọi người.
"50.000 nhân dân tệ từ công ty âm nhạc Hải Lam cũng đã được chuyển đến. Đợi đến ngày 12 nhận được tiền nhuận bút, thì trong thẻ ngân hàng của mình sẽ có 2.150.000 nhân dân tệ!"
[Gió nổi lên rồi] áp dụng hình thức chia phần. 20% số tiền của lượt tải xuống trên KuGou Music đến tháng 7 mới được chuyển cho hắn, nhưng khoản tiền 50.000 đã nhanh chóng được chuyển cho hắn ngay sau khi hợp đồng được ký kết.
Sau khi nhìn thấy tiền nhuận bút, Dương Lỗi lập tức gọi điện cho cha mẹ mình.
Lúc này, cha Dương và mẹ Dương đang làm việc ở ao cá.
Mẹ Dương, Triệu Tố Lan nói: "Viễn Minh, Tiểu Lỗi nói hôm nay có tiền nhuận bút viết tiểu thuyết rồi, ông nói xem sẽ được bao nhiêu?"
Bọn họ cũng đang nói về chuyện tiền nhuận bút của Dương Lỗi.
Con của họ có bản lĩnh như vậy, trong lòng họ cũng chỉ có vui vẻ mà thôi.
Dương Viễn Minh đứng dậy, xoa eo, nói: "Cho dù là bao nhiêu, thì cũng đừng tạo áp lực cho Tiểu Lỗi."
Họ đang nói chuyện thì đột nhiên điện thoại di động của Triệu Tố Lan reo lên.
"Tiểu Lỗi gọi!"
Triệu Tố Lan nhanh chóng kết nối, nói: "Tiểu Lỗi ..."
Mới nói được vài câu, trên mặt bà lập tức hiện lên vẻ khó tin: "Tiểu Lỗi, con nói bao nhiêu?"
Ánh mắt Triệu Tố Lan đầy vẻ khó tin, dường như cho rằng mình đã nghe nhầm.
"Sao thế?" Dương Viễn Minh đi qua hỏi.
"Viễn Minh".
Triệu Tố Lan sững sờ mấy giây, sau đó nói: "Tiểu Lỗi vừa mới gọi điện thoại, nói tiền nhuận bút tháng trước của nó là hai triệu một trăm nghìn tệ".
"Hai triệu một trăm nghìn..." Dương Viễn Minh cũng ngây người.
...
"Tố Lan, hôm nay là ngày vui gì vậy? Đi mua biết bao nhiêu đồ ăn?"
Trong thôn nhà họ Dương, một số người quen đang đứng bên đường, nhìn Triệu Tố Lan lái chiếc xe xích lô không che giấu được vẻ vui mừng trong lòng, mỉm cười hỏi.
Lúc này bao lớn bao nhỏ trong xe xích lô của Triệu Tố Lan, đều là các loại đồ ăn.
Trên mặt Triệu Tố Lan nở nụ cười, nói chuyện với họ.
Tiền nhuận bút của con trai mình hai triệu một trăm nghìn, qua hơn nửa giờ Triệu Tố Lan mới lấy lại tinh thần, ngay sau đó liền vô cùng vui mừng.
Hai vợ chồng bà và Dương Viễn Minh lập tức về nhà, chuẩn bị bữa trưa, làm đồ ăn ngon, ăn một bữa thật no.
"Cha, mẹ, ngày mười hai có thể lấy tiền nhuận bút, đến lúc đó khoản nợ trong nhà có thể trả sạch rồi". Dương Lỗi mỉm cười nói.
"Giỏi, vẫn là Tiểu Lỗi có năng lực". Triệu Tố Lan mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ tự hào.
Nhìn thấy cha mẹ vui mừng, Dương Lỗi nhân cơ hội nói: "Tiền còn lại còn có thể mua một căn nhà có vị trí rất tốt trong huyện, sau khi mua còn dư ra. Cha mẹ, hai người không cần bán mạng nữa, đừng tiếp tục làm việc ở hồ cá, đợi qua tháng sáu, con lại có một số tiền nhuận bút lớn, hai người bây giờ có thể giữ sức khỏe sống yên vui sung sướng, bây giờ ảnh hưởng đến sức khỏe thật không tốt..."
Dương Viễn Minh và Triệu tố Lan liếc mắt nhìn nhau, trước đó Dương Lỗi khích lệ họ, họ mỉm cười đồng ý, nhưng vẫn bận rộn như vậy.
Nợ nần trong nhà giống như một ngọn núi lớn đè lên họ, họ chắc chắn phải mau chóng trả sạch.
Nhưng bản thân không có bản lĩnh, con trai lại có bản lĩnh lớn, trong hai tháng ngắn ngủi kiếm hơn hai triệu, có thể dễ dàng trả hết nợ nần.
Trên mặt Dương Viễn Minh nở nụ cười nói: "Được rồi, Tiểu Lỗi, cha và mẹ con sau này sẽ không bận bịu nữa, mười mấy mẫu hồ cá trong nhà, cha chuẩn bị trả lại cho nhà khác, chỉ còn mấy mẫu nhà mình".
Con trai nói đúng, bây giờ trong nhà không thiếu tiền, vậy thì bán mạng làm sức khỏe suy yếu thật không đáng, thắt lưng của ông bây giờ càng ngày càng đau, chẳng qua vẫn chịu đựng.
"Cha, cha và mẹ không cần làm việc..." Dương Lỗi muốn nói cái gì.
Hắn vẫn chưa nói xong, Dương Viễn Minh mỉm cười nói: "Tiểu Lỗi, cha và mẹ con là người không ở không được, thật sự không làm gì, chắc là ngột ngạt chết mất, mấy mẫu hồ cá kia cha mẹ cứ làm, kiếm tiền hay không không quan trọng, cứ làm một ít thời gian đã".
Hồ cá ở đó, không đi mấy ngày cũng không sao.
Nghe xong, Dương Lỗi mới không khuyên gì nữa.
"Chuẩn bị ăn cơm rồi".Lúc này, Triệu Tố Lan bưng tới món ăn cuối cùng, mỉm cười nói.
Cả nhà ăn xong bữa trưa.
Cha Dương bình thường không uống rượu cũng lấy ra bình rượu cất giấu của mình, muốn uống vài ly.
Đối với lần này, Triệu Tố Lan cũng không ngăn cản ông.